Yến Ngọc Sơn trực tiếp đứng lên, hắn nửa người trên lướt qua tới, vươn bàn tay to rộng, cầm bả vai Hứa Tích Sương, sốt ruột mà nhìn cậu, nôn nóng hỏi: "Cậu thế nào?!"
"Tôi không có việc gì..." Hứa Tích Sương mơ mơ hồ hồ mà trả lời.
Trong miệng cậu còn hàm chứa một chút máu, hắn tay mắt lanh lẹ mà từ trên ngăn tủ bên cạnh lấy vài tờ giấy lau miệng, đem máu còn xót lại trong miệng phun trên giấy, tùy ý xoa xoa khóe miệng, đem giấy niết vào trong lòng bàn tay.
Hứa Tích Sương ẩn ẩn cảm thấy thân thể của mình giống như đang run rẩy, cậu ngây người một chút, mới phản ứng lại bả vai cậu bị bàn tay run rẫy của Yến Ngọc Sơn nắm lấy, khiến thân thể cậu cũng run lên theo.
"Cậu còn muốn hay không," Yến Ngọc Sơn nói rất gian nan, hoàn toàn không dám dời tầm mắt đi, sợ chính mình vừa rời tầm mắt đi giây tiếp theo Hứa Tích Sương liền ngã xuống đất mà chết, "Tôi mang cậu đi bệnh viện?"
Cậu chỉ là chứng tùy cơ hộc máu lại tái phát mà thôi.
"Tôi thật sự không sao." Hứa Tích Sương dở khóc dở cười, "Này rất bình thường, bác sĩ Hứa cũng biết."
Chẳng qua bác sĩ Hứa đối với chuyện này rất khó hiểu, còn đem chứng tuỳ cơ hộc máu lấy tên cậu mệnh danh.
Hứa Tích Sương trong nội tâm nói thực xin lỗi bác sĩ Hứa, đối với Yến Ngọc Sơn nói dối vài câu cũng không ảnh hưởng tới toàn cục: "Bác sĩ Hứa nói, tôi phun máu kỳ thật là trong thân thể tôi có ứ độc, anh hiểu đi? Nhổ ra ngược lại càng tốt, có thể làm thân thể càng nhẹ nhàng."
Cho nên cũng đừng dẫn cậu ngay buổi tối đi bệnh viện, dù sao bệnh viện cũng tra không ra là vấn đề. Nguyên thân chính là mười mấy năm đã đi khắp nơi tìm người trị bệnh, cũng chưa tìm được biện pháp, Hứa Tích Sương hiện tại tùy tay vừa lật các bản ghi trong điện thoại, đều có thể nhìn đến hàng trăm thứ trong bản ghi.
Yến Ngọc Sơn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hứa Tích Sương, thẳng đến khi Hứa Tích Sương có điểm chột dạ, hắn mới dời tầm mắt đi, miễn cưỡng tin lời nói Hứa Tích Sương, buông lỏng tay ở trên vai Hứa Tích Sương ra, trầm mặc mà đưa Hứa Tích Sương ra ngoài, sắc mặt vẫn là không tốt lắm.
Hứa Tích Sương bước ra khỏi phòng của Yến Ngọc Sơn, ngẩng đầu nhìn về phía hành lang, cũng từ hành lang bên kia cùng Trì Tư Nguyên bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Tích Sương:!
Trì Tư Nguyên:?!
Có lẽ là trực giác của cún con, thời điểm khi Trì Tư Nguyên lần đầu thấy khuôn mặt của Hứa Tích Sương, liền cảm thấy Hứa Tích Sương là người giống như mặt ngoài lạnh như băng, khó tiếp cận
Có lẽ là trực giác của cún con, thời điểm khi Trì Tư Nguyên lần đầu thấy khuôn mặt của Hứa Tích Sương, liền cảm thấy Hứa Tích Sương là người giống như mặt ngoài lạnh như băng, khó tiếp cận.
Khi hắn phát hiện Hứa Tích Sương cư nhiên cũng xem video hài hước ngắn, loại cảm giác này liền trở thành sự thật. Hắn cảm thấy Hứa Tích Sương nhất định là một người vô cùng ôn hoà, ấm áp, nhất định là có nguyên nhân khác, hoặc là có người nào đã sự xúc phạm tới Hứa Tích Sương, nên cậu mới dùng sự lạnh nhạt để ngụy trang, làm bộ chính mình đao thương bất nhập*.
(Đao thương bất nhập là không bị một vũ khí nào đả thương, ở đây có nghĩa là không bị lời nói hay hành động gì đả thương chính mình được á)
Mà hiện tại, Trì Tư Nguyên nhìn chằm chằm vào khoé miệng còn vương vết máu của Hứa Tích Sương, và bàn tay trắng bên trên còn dính vài chất lỏng màu đỏ đáng ngờ của đối phương, lại nhìn nhìn Yến Ngọc Sơn phía sau Hứa Tích Sương sắc mặt âm u, yên lặng nắm chặt nắm tay.
Là như vậy, nhất định là như vậy —
Chính là Yến Ngọc Sơn đánh Hứa tiền bối!!
Trì Tư Nguyên phẫn nộ mà siết chặt đôi tay, đôi mắt cơ hồ muốn phun ra lửa.
Hắn vừa mới mới tắm rửa xong, xác định chính mình không mùi hôi, là một cún con thơm ngào ngạt, sau đó mới ra khỏi phòng, chuẩn bị nhắn tin cho Hứa Tích Sương, hướng phòng của Hứa Tích Sương đi, ban ngày đã cùng Hứa Tích Sương nói, cùng Hứa tiền bối tập lời thoại, thuận tiện hướng đối phương chỉ giáo một chút kĩ thuật diễn của ngày mai.
Hắn không nghĩ tới chính là, hắn cư nhiên vừa ra khỏi cửa liền thấy được một màn này, như vậy cực kỳ bi thảm, một màn mất đi nhân tính!
Hắn sợ hãi lại kính nể, cơ hồ không việc gì Yến tiền bối không làm được, yêu cầu của Yến đạo diễn rất cao, cư nhiên hôm nay đem Hứa tiền bối mà hắn kính trọng gọi vào phòng, sử dụng bạo lực với tiền bối, đem Hứa tiền bối đánh hộc máu!!
Hứa tiền bối thân thể vốn đã không tốt, Yến Ngọc Sơn cư nhiên lại đánh ra như vậy, hắn căn bản là không phải người!!!
Trì Tư Nguyên liều mạng nhịn xuống phẫn nộ của chính mình, biết chính mình hiện tại xông lên vung một quyền vào mặt Yến Ngọc Sơn là không thể, không phải hắn đánh không lại đối phương, mà là Yến Ngọc Sơn so với hắn có quyền có tiền có thế nhiều, nếu đối phương dám đem Hứa tiền bối gọi vào trong thi bạo nữa, hắn nhất định làm phải làm tốt việc che miệng mọi người, tùy tiện cùng đối phương cứng đối cứng là không được, hiện tại nhất định phải nhịn xuống, muốn tìm được thời cơ thích hợp ra tay, nhất định không thể để Hứa tiền bối chịu ủy khuất như vậy!