Chương 17

Vì thế trong đầu Yến Ngọc Sơn nghĩ sẵn đủ loại tình huống, cùng với những yêu cầu mà Hứa Tích Sương đưa ra, nhưng là hắn lại không nghĩ tới Hứa Tích Sương căn bản là không hề tiến vào phóng hắn để nói chuyện.

Hứa Tích Sương trực tiếp nâng túi giấy trong tay , đưa cho Yến Ngóc Sơn, đối hắn nói: "Quần áo của anh."

Nhìn thấy Yến Ngọc Sơn tiếp nhận túi giấy trong tay mình, Hứa Tích Sương liền xoay người đi.

"Chờ một chút."

Giọng nói trầm thấp cơ hồ dán vào lỗ tai, Hứa Tích Sương giật giật ngón tay, khắc chế muốn sờ sờ lỗ tai của mình, nghiêng người nhìn về phía Yến Ngọc Sơn đứng ở cửa, dùng ánh mắt dò hỏi hắn còn muốn làm gì.

Tay Yến Ngọc Sơn chống ở khung cửa, hắn quá mức cao lớn, đỉnh đầu như muốn chạm tới khung cửa phía trên, bả vai rộng lớn chống đỡ từ trong phòng lộ ra ánh sáng ấm áp, mà ông chủ khách sạn có chút keo kiệt, trên hành lang cũng không bật đèn, Hứa Tích Sương đứng ở một mảnh nhỏ trong bóng tối, nhìn về phía Yến Ngọc Sơn đang đứng.

Phát hiện biểu tình trên mặt Yến Ngọc Sơn có chút rối rắm, nhưng rất khó đoán ra Yến Ngọc Sơn đang rối rắm điều gì.

Mặt mày Yến Ngọc Sơn kỳ thật rất thâm thúy, thời điểm hắn không nói lời nào, đặc biệt là lúc mặt hắn vô biểu tình, nhìn qua thực dọa người, rất giống với vai ác lạnh tâm lạnh phổi trong phim. Nhưng là dưới mí mắt của hắn lại có một nốt lệ chí, loại cảm giác lạnh lẽo này mạc danh mà bị hóa giải, thực dễ dàng khiến người khác có một loại cảm giác muốn chạm vào đôi mắt của hắn, hôn lên môi hắn.

Nếu là ở trên giường, hắn dùng đôi mắt này từ trên cao nhìn xuống, mồ hôi từ trên sóng mũi chảy xuống, loại khiêu gợi này sẽ vô hạn mà phóng đại.

Hứa Tích Sương đột nhiên lý giải, vì cái gì mà các fan nói Yến Ngọc Sơn trong giới giải trí là Đại tổng tiến công.

Khí chất này, dáng người này, tính cách này, hắn không công ai công?

Hứa Tích Sương còn ở hành lang không có mục tiêu mà đi tới gần, Yến Ngọc Sơn đột nhiên mở miệng nói: "... vào trong nói đi."

Hứa Tích Sương có chút ngạc nhiên.

Cậu cũng không nghĩ cùng Yến Ngọc Sơn cô nam quả nam ở chung mọt phòng, đặc biệt là xu hướng giới tính, lại còn cùng Yến Ngọc Sơn ngoài ý muốn lăn lộn một đêm. Nếu là người khác nói lời này, cậu nhất định sẽ cảm thấy đối phương là muốn lên giường, nhưng là lời này là từ trong miệng Yến Ngọc Sơn nói ta, cậu liền không thể không nghĩ nhiều một ít.

Chẳng lẽ là bởi vì ban ngày cậu cùng Trì Tư Nguyên tiếp xúc quá nhiều, Yến Ngọc Sơn ghen tị sao? Hiện tại là muốn tìm cậu tính sổ?

Tuy rằng Hứa Tích Sương rất muốn cự tuyệt lời mờ của Yến Ngọc Sơn,nhưng là cậu phát hiện đêm nay thái độ cảu Yến Ngọc Sơn có chút cường ngạnh, giống như quyết tâm làm một việc gì đó, hơi hơi nghiêng thân thể, vì hắn nhường ra một con đường ra vào cửa, chớp chớp mắt nhìn cậu, chờ cậu tiến vào.

Vì không muốn đắc tội đỉnh lưu Đại ma vương kiêm đạo diễn, Hứa Tích Sương trầm mặc hai giây, vẫn là xoay người đi vào phòng của Yến Ngọc Sơn.

Vật phẩm cá nhân trong phòng Yến Ngọc Sơn cơ hồ không có quá nhiều, trong phòng thực sạch sẽ cũng hơi trống vắng, trên bàn trừ bỉ kịch bản ra, cái gì cũng không có.

Hứa Tích Sương tuỳ tiện tìm một cái ghế dựa ở cạnh bàn ngồi xuống, chờ Yến Ngọc Sơn mở miệng.

Yến Ngọc Sơn đem quần áo trong túi giấy đặt ở mép giường, sau đó đối diện Hứa Tích Sương ngồi xuống, hắn nhìn qua có chút khẩn trương: "Cậu... Thân thể có khỏe không?"

"Khá tốt." Hứa Tích Sương trả lời.

Dù sao tạm thời cũng không chết được.

"Về đêm ngoài ý muốn hôm đó..." Yến Ngọc Sơn thử thăm dò hỏi, "Cậu còn cần bồi thường cái gì nữa không?"

"Không cần." Hứa Tích Sương thật quyết đoán trả lời.

Cậu ở chỗ bác sĩ Hứa tiêu hết bao nhiêu đều do Yến Ngọc Sơn trả, cậu không cần tốn lấy một xu. Hứa Tích Sương hiện tại cảm thấy thân thể khoẻ mạnh mới là tốt nhất, mặt khác nhà ở, xe đều là hư, mạng mới là quan trọng nhất.

Chỉ là ngoài ý muốn một lần mà thôi, cậu cũng rất sảng khoái, hơn nữa Yến Ngọc Sơn cũng là chủ động bồi thường, cậu cho rằng nhiêu đây đã là đủ, lại muốn thêm sẽ trở nên tham lam, khiến người khác phiền chán.

Hứa Tích Sương hiện tại cảm thấy tác giả nói Yến Ngọc Sơn là xử nam chuyện này rất có thể là thật sự, bởi vì chỉ có xử nam mới có thể để ý đêm đầu tiên của chính mình như vậy, hơn nữa không ngừng nhắc tới.

Hứa Tích Sương hoàn toàn quên mất chính mình cũng là một xử nam, cậu tự giác ở trước mặt Yến Ngọc Sơn về phương diện này là tiền bối, nắm giữ phong phú tri thức lý luận, trấn an đối phương nói: "Không có việc gì, đều quên đi, về sau không cần nói nữa."

Tiểu xử nam.

"... Được." Yến Ngọc Sơn trầm mặc sau một lúc lâu trả lời.

Yến Ngọc Sơn trầm tĩnh nhìn Hứa Tích Sương, cảm thấy đối phương vô cùng chán ghét hắn, không muốn cùng hắn có một chút quan hệ nào. Hứa Tích Sương tình nguyện để bản thân chịu uỷ khuất, cũng không muốn hắn nhắc lại chuyện sĩ nhục này.

Yến Ngọc Sơn không rõ cảm xúc của mình là gì, theo lý thuyết hẳn là phải thở dài nhẹ nhỏm một hơi, nhưng hắn hiện tại không những không có cảm thấy nhẹ nhỏm, ngược lại trong lòng như nghẹn lại rất khó chịu.

Sự tình đã nói xong, Hứa Tích Sương cũng liền không hề ngồi, cậu đứng lên, đang muốn cùng Yến Ngọc Sơn từ biệt, vừa mới hé miệng, còn không kịp nói ra một chữ, liền cảm thấy yết hầu của chính mình xộc lên tới cổ một hương vị tanh ngọt, sắc mặt lập tức biến đổi, nhưng cuối cùng vẫn là không thể nhịn xuống, "Phụt" phun ra một ngụm máu, tất cả đều phun lên kịch bản ở trên bàn của Yến Ngọc Sơn, tức khắc đem tờ giấy A4 trắng nhuộm thành một mảnh màu đỏ.

Hứa Tích Sương:...

Yến Ngọc Sơn:!!!