Ai ngờ đầu Trì Tư Nguyên trống rỗng nói: "Không muốn không muốn, Yến đạo diễn thoạt nhìn thật đáng sợ, tôi sợ bị hắn mắng."
Hứa Tích Sương có chút ngạc nhiên hỏi: "Vậy cậu vì cái gì cảm thấy tôi sẽ không mắng cậu?"
Trì Tư Nguyên ngây người một chút.
"Nhưng mà Yến đạo diễn thật sự rất đáng sợ." Trì Tư Nguyên đáng thương vô cùng mà nói, lộ ra biểu tình tiểu cẩu rất ủy khuất, "Tiền bối cứ mắng tôi sao cũng được, tôi có thể, tôi có thể tiếp nhận."
Nhìn Trì Tư Nguyên mắt tròn xoe, Hứa Tích Sương tay có điểm ngứa ngáy, cậu tưởng tượng như nào cũng làm như vậy. Cậu đưa tay sờ sờ đầu Trì Tư Nguyên: "Được, vậy cậu buổi tối quay xong nhắn tin cho tôi, tôi sẽ mang kịch bản đến."
Trì Tư Nguyên như được tiếp thêm sức sống, cao hứng mà vẫy đuôi, lặng lẽ dùng đầu cọ Hứa Tích Sương một chút, còn muốn nói thêm, Yến Ngọc Sơn bên kia liền lên tiếng: "Trì Tư Nguyên lại đây quay một chút."
Vì thế Hứa Tích Sương liền nhìn đến, Trì Tư Nguyên nghe được giọng nói Yến Ngọc Sơn trong nháy mắt liền uể oải, lưu luyến không rời mà từ từ đứng lên, nhìn cậu phất phất tay, chạy về phía phòng học, tiếp tục quay cảnh tiếp theo.
Hứa Tích Sương trong vô thức nhìn thoáng qua Yến Ngọc Sơn, trùng hợp cùng đối phương ánh mắt giao nhau, mà Yến Ngọc Sơn tựa như có sức mạnh nào đó bay nhanh thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm vào máy quay phim.
Hứa Tích Sương: ?
Yến Ngọc Sơn tinh thần không yên mà nhìn Trì Tư Nguyên đang diễn sau màn ảnh, hắn ở phim trường chú ý tới Hứa Tích Sương vừa vào, đã chuẩn bị tốt cùng Hứa Tích Sương chào hỏi, nhưng mà Hứa Tích Sương chẳng những chưa từng qua chỗ hắn, ngược lại là nhìn chằm chằm Trì Tư Nguyên, sau lại cùng Trì Tư Nguyên nói chuyện với nhau không dứt, còn cười, tậm chí còn duỗi tay sờ Trì Tư Nguyên...
Yến Ngọc Sơn phát hiện trong lòng mình có rất nhiều chút bực bội, duỗi tay lấy rót cho mình một ly nước đá, đưa lên miệng uống một ngụm, nhưng mà cơn bực bội vẫn như cũ không hề tuyên giảm dù chỉ một chút.
Người trong phim trường nhạy bén phát hiện tâm tình Yến Ngọc Sơn thay đổi, biểu hiện chủ yếu ở hắn là lại một lần nữa bắt Trì Tư Nguyên quay lại cảnh diễn, không cho phép đối phương sai dù chỉ một tí, cùng ngày hôm qua thái độ đối với Trì Tư Nguyên ấm áp hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng Trì Tư Nguyên thực kỳ dị mà chống đỡ được, hơn nữa so với lần trước đặc biệt tốt hơn, tựa như một cục sắt vừa ra khỏi vỏ đao cùn, bị Yến Ngọc Sơn một lần lại một lần nữa buộc mài giũa, bắt đầu lộ ra mũi nhọn của chính mình.
Hứa Tích Sương ở bên cạnh nhìn, vừa lòng gật gật đầu, thầm nghĩ này liền đúng rồi nguyên lai là vai chính công thụ ở cùng nhau a, có điểm tương thân tương ái.
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, trừ bỏ Hứa Tích Sương ở ngoài nhìn, những người khác đều thập phần mệt mỏi
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, trừ bỏ Hứa Tích Sương ở ngoài nhìn, những người khác đều thập phần mệt mỏi. Tâm tình vui vẻ kết thúc công việc trở về nghỉ ngơi.
Hứa Tích Sương xem Trì Tư Nguyên thoát vai khỏi trạng thái Hạ Tình Lãng, hôm nay Trì Tư Nguyên diễn xuất tốt hơn những lần trước, hiện tại cũng rất mệt mỏi, vì thế Hứa Tích Sương không có tiến về phía Trì Tư Nguyên nói chuyện, mà để Trì Tư Nguyên nghỉ ngơi một lúc, buổi tối lại đến tìm hắn đọc thoại.
Hứa Tích Sương xoay người rời khỏi phim trường, chậm rì rì mà đi về phòng của mình.
Trợ lý Tiểu Vương được an bài cạnh phòng của cậu, Tiểu Vương hướng khách sạn mượn phòng bếp nhỏ, chuyên môn làm cơm dinh dưỡng cho Hứa Tích Sương, kiêu ngạo mà đối Hứa Tích Sương nói: "Tích Sương, Tiểu Văn Tựu là ăn cơm dinh dưỡng mà tôi nấu mới thi đậu công chức."
Tiểu Văn Tựu là cấp dưới của chị Triệu đã lui vòng, cũng là Tiểu Vương làm trợ lý.
Hứa Tích Sương trừu trừa khóe miệng, nhìn phân sắc hương vị đầy đủ trước mặt, chính là có chút thiếu muối, hơn nữa cơm dinh dưỡng còn không có ớt, vẫn là bi thương cầm lấy chiếc đũa, sau đó cho vào miệng ăn.
Tiễn Tiểu Vương đi, Hứa Tích Sương ở trong phòng chơi điện thoại một lát, Trì Tư Nguyên vẫn là chưa nhắn tin qua cho cậu, Hứa Tích Sương nghĩ nghĩ, đi đến ban công, đem quần áo của Yến Ngọc Sơn lấy xuống, sau đó tìm một cái túi nhàn rỗi bỏ vào.
Trên mặt túi không hoa văn tự mẫu không quen thuộc lắm, Hứa Tích Sương nhìn kĩ trong chốc lát, không thể nhìn ra điều gì, nhưng hẳn cũng là túi để đựng quần áo, cậu cũng không rối rắm bao lâu, cẩn thận gấp quần áo của Yến Ngọc Sơn bỏ vào túi.
Vì để ngừa vạn nhất, Hứa Tích Sương trước tiên nhắn cho Yến Ngọc Sơn một tin, nói cho đối phương mình muốn qua trả quần áo.
Trong chốc lát, Yến Ngọc Sơn trả lời một chữ "Được", sau đó nói số phòng cho Hứa Tích Sương, cậu lại phát hiện cậu cùng Yến Ngọc Sơn cư nhiên lại chung một tầng, cất điện thoại đi, dựa theo số phòng và chỉ dẫn mà tìm được phòng Yến Ngọc Sơn ở, đưa tay lên gõ vài cái.
Bên trong cánh cửa Yến Ngọc Sơn khẩn trương buông kịch bản trong tay xuống, đi ra mở cửa cho Hứa Tích Sương.
Trong một khắc nhận được tin nhắn của Hứa Tích Sương hắn suy nghĩ rất nhiều, còn tưởng Hứa Tích Sương là muốn cùng hắn nói sự tình sảy ra vào tối hôm đó, nhưng là không muốn nói thẳng, vì thế mượn cớ trả quần áo để tới đây tìm hắn.