Chương 12

Sau tiếng bắt đầu, Yến Ngọc Sơn cùng phó đạo diễn ngồi sau màn ảnh lập tức phát hiện khí chất của Hứa Tích Sương thay đổi.

Bởi vì Yến Ngọc Sơn bỏ đi đoạn bạo lực, cho nên màn ảnh đều tập trung ở trên người Hứa Tích Sương, hắn muốn diễn cảnh khi hoảng sợ sẽ hành động như một người bình thường, sau đó kéo gần màn ảnh, dùng biểu tình biến hóa thể hiện sự đau đớn, nước mắt đều lưu lại không thể tuôn ra.

Đoạn diễn này yêu cầu kỹ thuật diễn rất cao, phải tập trung chú ý tâm trạng, ngày hôm nay phó đạo diễn ngay từ đầu thập phần lo lắng cả ngày hôm nay đều phải quay đi quay lại một đoạn diễn, nhưng là nhìn đến một giây Hứa Tích Sương nhập diễn liền nhận ra lo lắng của mình toàn là dư thừa.

Hiện tại, Hứa Tích Sương không phải là Hứa Tích Sương mà là một Úc Tưởng tối tăm, tự ti, đáng thương.

Úc Tưởng có thói quen đem cảm xúc của chính mình dấu dưới tóc mái dài, đối mặt với những người chuyên bắt nạt cậu, ngay từ đầu cậu giống như mới bị ném vào trong bể nước sâu, muốn tự cứu chính mình, muốn vì đau đớn mà rơi lệ, chính là cậu phát hiện càng phản kháng những người này càng muốn bạo lực cậu, cậu từ bỏ, tùy ý để người khác dừng nắm đấm trên người.

Cậu đã hoàn toàn chết đuối, an tĩnh chờ đợi cái chết, nếu không có người nguyện ý vươn tay kéo vớt lên, cậu liền như vậy an tĩnh chìm xuống đáy bể.

Lần đau đớn cuối cùng này, Úc Tưởng hơi ngẩng đầu lên, như muốn hít lấy một ngụm không khí cuối cùng. Cậu trương tóc mái hơi hơi dài tách ra, lộ ra đôi mắt ngấn nước, đôi mắt hiện lên nổi tuyệt vọng cùng hy vọng đan chéo nhau.

Hiện trường cảnh quay một mảnh an tĩnh, Yến Ngọc Sơn sau màn ảnh hô hấp cứng lại.

"Được, rất tốt." Phó đạo diễn dẫn đầu hoàn hồn, "Hứa Tích Sương cậu qua bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi."

Phó đạo diễn xem xét lại cảnh quay vừa rồi, một bên xem một bên nhỏ giọng cảm thán: "Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp a..."

Yến Ngọc Sơn nhìn một lần, đối Hứa Tích Sương gật gật đầu, Hứa Tích Sương biết cảnh quay được thông qua, nhẹ nhàng thở phào, đem nước mắt lau đi, đi qua chỗ chuyên viên trang họa tay cùng cẳng chân ứ thanh, đợi chút nữa quay vài đoạn ngắn đặc tả miệng vết thương trên màn ảnh.

Yến Ngọc Sơn đột nhiên giật giật ngón tay, đối chuyên viên trang điểm nói: "Ở trên trán cũng họa một vết."

Hứa Tích Sương không có ý kiến gì, dù sao cũng chỉ là họa vết thương giả, dùng nước tẩy trang là có thể tẩy hết. Phó đạo diễn bên cạnh nhìn Hứa Tích Sương đem tóc giả tách ra khẽ nâng mặt lên, lại một lần nữa nhịn không được mà nói thầm: "Nếu Úc Tưởng nguyên bản có thể đẹp như vậy, những người đó như thế nào sẽ rẻ rúng trong tay như vậy?"

Dung mạo nam xinh rất ít dùng từ "Xinh đẹp", nhưng Hứa Tích Sương thật sự xinh đẹp kinh người, gương mặt này có thể nói nhân gian không quá nhiều, nếu là trang điểm thật tốt ai nhìn đều phải nói một câu cảm thán "Thần nhan*", những người đó như thế nào hạ thủ được?

(thần nhan là nhan sắc như thần như tiên.)

Yến Ngọc Sơn đột nhiên mở miệng nói: "Ở trong mắt nhận thức của thanh niên không quá trưởng thành, nam sinh lớn lên xinh đẹp chính là nương pháo, nếu hình thể nam sinh gầy yếu tới gần nữ sinh đó chính là hoàn toàn khác người. Bọn họ sẽ không hạ thủ lưu tình với Úc Tưởng, ngược lại sẽ khinh nhục trầm trọng hơn."

"Nếu Úc Tưởng không để tóc mái che khuất đi nữa phần khuôn mặt, chờ đợi cậu chỉ có thể là chửi mắng, khi dễ, thậm chí là... Cường bạo."

Đích Xác cũng không phải không có những thứ như tin tức xã hội, hơn nữa luật hôn nhân đồng giới đã được thông qua, bị nam tính cưỡng bách đều không thể lập án. Phó đạo diễn nhìn sắc mặt nặng nề của Yến Ngọc rùng mình một cái, quay đầu ra chỗ khác không nói chuyện nữa.

Cảnh tiếp theo là Trì Tư Nguyên đóng vai Hạ Tình Lang ngày đầu tiên chuyển trường, chủ yếu là quay cảnh hắn cùng cha mẹ Hạ Tình Lang, còn có cuộc đối thoại với chủ nhiệm lớp. Kỹ thuật diễn của Trì Tư Nguyên có chút kém, nhưng những cảnh diễn này đều đơn giản, quay nhiều lần một chút cũng qua.

Bởi vì Hứa Tích Sương kỹ thuật diễn quá tốt, Trì Tư Nguyên cũng không kéo chân sau, ngày đầu tiên khai máy rất thuận, tâm tình đều thật tốt, sớm nghĩ ngơi, chuẩn bị lên trấn trên ăn lẩu.

Hứa Tích thích ăn cay, vốn dĩ cậu muốn phía bên nồi lẩu cay, nhưng là Tiểu Vương thấy như vậy liền mạnh mẽ kéo cậu ra, Hứa Tích Sương chỉ có thể tạm lui một bước lựa chọn nồi không cay.