Tuy rằng ngay từ đầu đã biết Hứa Tích Sương vô cùng chán ghét mình, vả lại đối phương chán ghét mình cũng là chuyện đương nhiên, Yến Ngọc Sơn nhìn phản ứng sau khi cự tuyệt của Hứa Tích Sương, vẫn là có chút không được tự nhiên, trầm mặc mà giúp Hứa Tích Sường mang tóc giả, sau đó từ tay chuyên viên trang điểm cầm lấy nhân thể vệt sáng cần dùng keo cố định, giúp Hứa Tích Sương họa sau cổ một hết sẹo phỏng.
Từ lúc Yến Ngọc Sơn giúp cậu mang tóc giả, cả người liền choáng váng, mỗi một ngón tay thon dài của Yến Ngọc Sơn lướt qua những sợi tóc cậu liền nhớ tới buổi tối hôm đó, Yến Ngọc Sơn cũng thế này đem ngón tay cường thế mà nắm tóc của cậu, kéo cậu ngửa đầu cùng hắn hôn môi.
Hứa Tích Sương tại chỗ muốn nổ mạnh về phía trước, Yến Ngọc Sơn rốt cuộc cũng giúp cậu mang tốt tóc giả.
Hứa Tích Sương còn chưa kịp thở phào một hơi liền cảm giác được sau cổ bị sờ nhẹ qua một chút, cả người nổi lên một tầng da gà, thiếu chút nữa đứng dậy tại chỗ cho người phía sau một đấm.
Hứa Tích Sương từ trong gương nhìn đến Yến Ngọc Sơn đang nghiêm túc họa vết sẹo ở cổ cho cậu, Hứa Tích Sương như thế nào, đột nhiên nhớ tới tư liệu của Yến Ngọc Sơn trên mạng, nghe nói Yến Ngọc Sơn ở trường phía nghệ thuật cũng rất có thiên phú, đã từng trực tiếp khai qua triển lãm tranh, có người còn bình luận nói Yến Ngọc Sơn vẽ tranh ánh mắt tựa như nhìn người mình yêu.
Hứa Tích Sương lúc trước đọc bình luận này khịt mũi có đôi chút coi thường, nhưng không ngờ thời điểm cậu lạc trong cảnh này phải thừa nhận người này bình luận thật khéo, cậu cảm giác phía sau cổ của chính mình bị Yến Ngọc Sơn nhìn chằm chằm muốn phát hỏa, nếu không phải đôi tay hung hăng mà nắm lấy tay vịn của ghế dựa, hai chân cũng mười ngón trảo địa, cậu thật sự sẽ nhảy lên thoát khỏi thế giới này.
Cậu lén lút nhìn thoáng qua bên cạnh Trì Tư Nguyên, Trì Tư Nguyên đã hóa trang xong, hắn tùy tiện đứng lên, nhìn Hứa Tích Sương nói tạm biệt, chính mình đi qua chỗ phim trường trước, sau đó liền vui sướиɠ mà đi, giống như không hoàn toàn để ý đến chuyện Yến Ngọc Sơn đang họa vết sẹo cho Hứa Tích Sương.
Hứa Tích Sương có một chút nghi hoặc mà thu hồi tầm mắt, cũng không chú ý tới trong gương, phía sau cậu Yến Ngọc Sơn vốn dĩ đang nhìn chằm chằm lỗ tai càng hồng của cậu sau cổ, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, nhưng mà Yến Ngọc Sơn đang mỉm cười Hứa Tích Sương liền nhìn về phía Trì Tư Nguyên trong nháy mắt nụ cười liền biến mất không thấy đâu.
Biểu tình của Yến Ngọc Sơn trừ bỏ chính hắn ngoài ra không ai phát hiện được, nhà tạo hình cùng chuyên viên trang điểm bên cạnh đã thất nghiệp, đầu tiên là vẻ mặt khϊếp sợ nhìn Yến Ngọc Sơn tự mình phục vụ cho Hứa Tích Sương, cuối cùng là cảm thấy chính mình hết sức dư thừa nên vô cùng tự giác mà ngồi xa cả hai ra nhiều chút.
Tốc độ vẽ của Yến Ngọc Sơn kỳ thật rất nhanh, hơn nữa còn rất chuyên nghiệp, vẽ ra vết sẹo nhìn thập phần chân thực, Hứa Tích Sương đưa lưng về phía gương, tò mò mà gạt qua một bên tóc giả, quay đầu nhìn nhìn vết sẹo sau cổ, vô cùng vừa lòng gật gật đầu, nhìn Yến Ngọc Sơn nói: "Cảm ơn Yến đạo diễn."
Vẽ thật đẹp mắt nha!
Yến Ngọc Sơn nhìn Hứa Tích Sương còn mang theo vài ý cười, phảng phất trong đôi mắt chứa đầy ánh sao, trong nháy mắt ánh mắt có chút ngây người: "Không cần... khách khí."