Chương 4

Cô đã chịu đựng bệnh tật suốt bao năm, cố gắng điều trị trong một thời gian dài, nhưng vẫn không thể trở thành người bình thường.

Mọi thứ chỉ là lừa dối.

Trong khoảnh khắc ấy, lòng căm hận của Thiệu Thất Tịch đã lên tới đỉnh điểm.

Theo cốt truyện, sau khi nghe xong cuộc điện thoại, Thiệu Thất Tịch sẽ lặng lẽ cúp máy mà không có biểu cảm gì.

Cô không hét lên, không đập phá đồ đạc, không gọi người hầu đến để hành hạ như thường lệ, mà chỉ ngước lên nhìn bầu trời.

Sau một mùa đông dài tĩnh lặng, hôm nay ánh nắng mặt trời cuối cùng cũng ấm áp hơn. Tuy nhiên, đối với Thiệu Thất Tịch, ánh nắng ấy lại vô cùng chói mắt.

Từ xa, cô có thể nghe thấy tiếng cười của trẻ con trong đình viện, điều này thật kỳ lạ.

Bởi ở Thiệu gia, không có ai cười như vậy.

Vì Thiệu Thất Tịch không thích.

Tiếng cười ngày càng rõ ràng, rồi một đứa trẻ khỏe mạnh, hoạt bát xuất hiện trong tầm mắt của Thiệu Thất Tịch.

Ba tuổi? Bốn tuổi?

Thiệu Thất Tịch thầm đoán.

Đứa trẻ đó cũng nhìn thấy cô.

Ban đầu, nó có chút ngại ngùng, nhưng sau đó nở nụ cười rạng rỡ với cô.

Tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, một cậu bé tò mò thò đầu nhìn vào từ ngoài đình hóng gió. Trong bàn tay nho nhỏ của nó là một nắm bồ công anh đang xòe cánh.

"…Tặng cho chị."

Đây là lần đầu tiên bạn nhỏ nhìn thấy người xinh đẹp như Thiệu Thất Tịch, bé không kiềm lòng được đưa bông bồ công anh đẹp nhất trong tay mình cho cô.

Thiệu Thất Tịch không nhận lấy, nhưng cũng không từ chối đứa bé.

Thân hình mảnh mai nhẹ nhàng dựa trên ghế dài mềm mại, cô mỉm cười với đứa bé kia.

“Chị thích con bướm đỏ hơn bồ công anh trắng, con bướm chị thích lại bay lên cây mất rồi, em có thể giúp chị lấy nó xuống không?”

Đứa bé lần đầu tiên được người lớn nhờ giúp đỡ vô cùng vui vẻ, quay người lại liền trèo lên cây.

Thiệu Thất Tịch nhìn đứa bé kia leo ngày càng cao, miệng cô lẩm bẩm “Rầm”.

Đứa bé kia ngã xuống.

Máu tươi trào ra trên chiếc áo sơ mi trắng của đứa bé, thoạt nhìn thật giống như “con bướm đỏ”.

May mắn anh trai của đứa bé kia – cũng là quản gia của nhà họ Thiệu, đến kịp, nếu không đứa bé này cũng phải mất đi tính mạng.

Thiệu Thất Tịch hừ nhẹ.

“Tôi nói với nó rồi, trẻ con leo cây rất nguy hiểm. Nhưng nó đâu có nghe.”

Ngoài đình hóng gió, quản gia và đứa bé đứng dưới ánh mặt trời chói chang, chỉ có Thiệu Thất Tịch mặt mang ý cười chìm nghỉm trong bóng tối.

Tiếng khóc thất thanh của đứa bé vén ra bức màn bộc lộ bản chất ác độc của nhân vật tốt thí…

Nhưng hiện tại lại có một vấn đề. Không thể vén ra bức màn đó được, vì nhân vật tốt thí gốc trong truyện đã bị quản gia chính nghĩa xử lý.

Thậm chí các tiền bối trong Cục Xuyên Thư xuyên thành Thiệu Thất Tịch, sau khi làm theo cốt truyện cũng đã bị xử lý.

Đầu tiên, tiền bối lâu năm A thử bảo đứa bé đi leo cây giống như trong cốt truyện, cuối cùng bị quản gia đưa đến viện điều dưỡng, buồn bực mà chết.

Tiếp theo, tiền bối lâu năm B đã xin Cục Xuyên Thư hạ mức độ khó khăn xuống, chỉ cần đạt được điều kiện làm cho bạn nhỏ khóc đã được tính là hoàn thành cốt truyện.

Vì thế, sau đó tiền bối B đã nhéo cho bạn nhỏ kia khóc, cuối cùng bị đưa đến viện điều dưỡng, buồn bực mà chết.

Người thứ ba – Tiền bối lâu năm C mới mắng đứa nhỏ vài câu, đã bị quản gia đưa đến viện điều dưỡng, buồn bực mà chết.