Chương 20

【Nhưng mà gì?】

Không kìm lòng được, cậu muốn kể cho Hứa Cảnh Dịch nghe về chuyện bị nghi ngờ gian lận trong kỳ thi, Tô Nhung gửi tin nhắn âm thanh, kể ngắn gọn về việc bị nghi ngờ gian lận.

Không tự chủ được, giọng cậu mang theo chút tủi thân và buồn bã.

Rõ ràng nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của Tô Nhung, người đàn ông đang nghe tin nhắn giọng nói lập tức tối sầm mặt, đôi lông mày sắc nét hiện lên vẻ u ám và không vui.

"Giáo viên đó tên gì?"

"Hình như tên là Mã Kiệt, nhưng em chưa từng học môn của ông ấy..."

Không nhận ra giọng Hứa Cảnh Dịch đột nhiên trở nên lạnh lùng, Tô Nhung sau khi kể xong chuyện này liền nói về việc mình sắp nghe buổi diễn thuyết về "thành công" của một cựu sinh viên nổi tiếng.

"Không ngờ Nhung Nhung lại quan tâm đến cái này."

"Không phải, em chỉ bị kéo đi cho đủ số người thôi, em định nghe một chút rồi trốn về..."

Hai người không nói chuyện lâu, nghĩ đến việc Hứa Cảnh Dịch chưa ăn tối, Tô Nhung vội kết thúc cuộc trò chuyện.

Vừa đặt điện thoại xuống, từ khu vực hậu trường của hội trường đột nhiên có nhiều người xuất hiện.

Ba, bốn sinh viên mặc áo hội sinh viên đi cùng một người đàn ông cao lớn mặc vest bước vào hội trường, vừa đi vừa giới thiệu cho đối phương.

Người đàn ông này chắc là diễn giả chính hôm nay.

Tò mò nhìn sang, ánh mắt của Tô Nhung dõi theo những người đó.

Cuối cùng, một số người tản đi.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đứng giữa đám đông, đầu óc Tô Nhung bỗng chốc trống rỗng.

Sao lại là anh ta?!

Muốn dời tầm mắt nhưng không kịp.

Thấy Hình Diễm Thần nhìn mình không chớp mắt, Tô Nhung lập tức đứng dậy, cứng ngắc xoay người, đi về phía cửa hội trường mà không cần suy nghĩ.

Cho dù không quay đầu lại, nhưng ánh mắt của người đàn ông đó như đinh đóng lên lưng cậu vậy.

"Tiền bối, anh đi đâu vậy ?"

Còn chưa kịp đi đến cửa đã bị một thân hình cao lớn choàng lấy bả vai, Tô Nhung còn chưa kịp phản ứng, giọng nói Nhạc Sâm tiếp tục vang lên trên đầu.

"20 phút nữa là bắt đầu rồi, giờ anh ra là sẽ đυ.ng phải mấy người đi vào đấy." Dừng một chút, Nhạc Sâm chú ý đến sắc mặt của Tô nhung có chút trắng bệch, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: "Đã xảy ra chuyện gì sao ?"

"Không, không có gì....."

Không giỏi nói dối, Tô Nhung ấp úng nói không nên lời. Hai tay chạm vào cánh tay đối phương đang ôm lấy vai mình, ý bảo Nhạc Sâm buông ra để mình đi.

"Chương trình sắp bắt đầu rồi, những sinh viên ở hành lang xin mau chóng tìm chỗ ngồi."

Mấy sinh viên mặc đồng phục hội sinh viên duy trì trật tự của hội trường, sau khi nhận ra Nhạc Sâm, họ cau mày nói: "Nhạc Sâm, cậu với bạn đứng sang một bên rồi tìm chỗ ngồi trước đi."

Giọng nói thúc giục khiến Nhạc Sâm chỉ có thể không hỏi thêm nữa, liền dẫn Tô Nhung tìm chỗ ngồi.

Khi ngồi xuống, Tô Nhung chú ý đến Hình Diễm Thần ở phía trước sân khấu đã thu hồi tầm mắt, thần sắc tự nhiên trao đổi với sinh viên bên cạnh

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giây tiếp theo liền nghe thấy Nhạc Sâm hỏi: "Tiền bối, anh đang trốn người nào sao ?"

Ngạc nhiên trước sự nhạy bén của Nhạc Sâm, Tô Nhung còn chưa lên tiếng, đối phương liền hỏi tiếp: "Anh biết diễn giả sao ?"

"Ừm."

Lại nhìn lén Hình Diễm Thần đang đàm phán với ai đó, Tô Nhung yên lặng gật đầu.

Thấy vậy, đôi mắt Nhạc Sâm lóe lên, ánh mắt nhìn về phía Hình Diễm Thần mang theo địch ý ngay cả chính cậu ta cũng không nhận ra.

Tuy vừa rồi bị kéo đi hỗ trợ nhưng cậu ta vẫn luôn chú ý đến từng cử động của Tô Nhung, dĩ nhiên không bỏ qua vẻ hoảng sợ mà Tô Nhung thể hiện khi nhìn thấy Hình Diễm Thần.

Người đàn ông này và Tô Nhung có quan hệ gì ?

Trong lòng thầm suy đoán, thấy Tô Nhung không muốn nói thêm, Nhạc Sâm nhịn xuống, không hỏi nữa.

Cậu ta nói: "Chúng ta đi, không nghe nữa."

Ngây người nhìn Nhạc Sâm đột nhiên đứng dậy, còn chưa kịp phản ứng, Tô Nhung đã bị kéo ra ngoài.

Để tránh lượt sinh viên vào hội trường, hai người họ đi theo cửa sau hội trường.

Vừa bước ra ngoài, âm thanh từ phía sau khiến cả hai dừng lại.

"Tô Nhung"

Gần hơn một tháng không nghe qua giọng nói của Hình Diễm Thần, tim Tô Nhung đập thình thịch, hòa nghi mình bị ảo giác.

Thấy thiếu niên thân hình mảnh mai phía trước đang bị nam sinh cao lớn bên cạnh nắm tay, ánh mắt Hình Diễm Thần trầm xuống, mím môi lại nói.

"Tô Nhung."

Lần này giọng nói của hắn trầm thấp hơn rất nhiều, đôi mắt sắc bén lơ đãng liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt.

Tầm mắt phía sau sắc bén như lưỡi dao, Tô Nhung cứng ngắc quay người lại.

"Có, có chuyện gì sao ?"

Giọng nói rụt rè nhỏ nhẹ, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Tô Nhung không ngờ Hình Diễm Thần lại đi theo mình, rõ ràng với cậu, đối phương lúc nào cũng tỏ thái độ trốn tránh.

Không trả lời câu hỏi của Tô Nhung, tầm mắt Hình Diễm Thần lướt qua mặt Tô Nhung, xuống vai rồi một lần nữa nhìn xuống đôi bàn tay họ đang nắm lấy nhau.

Đôi mắt nheo lại, giấu đi sự bực bội không thể hiểu được.

Rõ ràng thấy rất khó chịu và ngứa mắt, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn đổ dồn về nó.

Không biết vì sao, giọng nói của hắn trở nên kỳ lạ.

"Tôi còn cảm thấy kỳ lạ sao mấy ngày nay không thấy cậu, ra là đổi mục tiêu." Nụ cười mỉa mai, ánh mắt Hình Diễm Thần cuối cùng dừng lại trên người Nhạc Sâm.

Ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào như đang quét qua một món hàng, đáng giá giá trị của nó, trong mắt mang sự ngạo mạn không khỏi nhíu mày.

"Hình như cũng không được tốt lắm."

Giọng điệu cao cao tại thượng khiến người ta thấy rất khó chịu.

Nhạc Sâm nhíu mày, ánh mắt nhìn Hình Diễm Thần cũng rất khó chịu, "Con mẹ nó anh...."

Nhịn không được muốn nói tục, nhưng sau khi liếc nhìn Tô Nhung một cái, lập tức rút lại lời định nói.

"Anh có ý gì ?"

Muốn đi đến trước mặt Hình Diễm Thần, nhưng Nhạc Sâm đi lên về phía trước hai bước đã bị thiếu niên phía sau kéo cánh tay lại.

"Nhạc Sâm, đừng qua đấy...."