Trên đó thực sự hiển thị không còn phòng trống.
Nhưng nhớ đến ánh mắt cuối cùng của Giang Tiền, Tô Nhung vẫn không thể không xác nhận lại: "Thật sự là đầy hết rồi sao?"
"Ừ, tất cả phòng của viện chúng ta đều đã đầy." Quản lý xoay lại màn hình, chống cằm nói: "Nếu thực sự muốn đổi, thì đợi xem có ai rút ký túc xá không..."
"Vậy à?"
"Vậy... Tôi đợi có phòng trống rồi chuyển ra." Nhìn lén Giang Tiền đang lau tóc, Tô Nhung nhỏ giọng nói thêm, "Tôi sẽ cố gắng không làm phiền cậu."
Động tác lau tóc của Giang Tiền đột ngột dừng lại, anh ta đặt khăn xuống, nhìn về phía Tô Nhung, nhíu mày.
"Tôi có nói cậu làm phiền tôi sao?"
Thấy Tô Nhung ngẩn ra, anh ta rời ánh mắt, giọng bình thản như trước: "Hay là cậu thường không mặc qυầи ɭóŧ? Nếu vậy thì thật sự bị làm phiền..."
"Tôi mặc! Thật sự mặc!"
Tô Nhung hiếm khi ngắt lời Giang Tiền, mặt đỏ bừng giải thích mình không phải loại người như vậy.
"Loại người nào?"
"Thì, thì là người không mặc, không mặc..." Không thể nói ra hai chữ "qυầи ɭóŧ", mặt Tô Nhung đỏ bừng, đầy xấu hổ.
"Được rồi, tôi hiểu rồi."
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp của cậu bé, Giang Tiền không nhịn được cười khẽ, biểu cảm bỗng nhiên thư giãn, "Vậy cậu cứ ở đây đi."
Hắn đứng lên, lấy khăn ra ban công phơi, rồi bước ra cửa đeo giày.
"Tối nay tôi sẽ không về ngủ, khóa cửa lại đi."
Anh ta đứng dậy, mang khăn ra ngoài ban công để phơi, sau đó quay vào phòng để mang giày.
"Tối nay tôi không về ngủ, cứ khóa cửa lại là được."
Nói xong, Giang Tiền liếc nhìn Tô Nhung một cái rồi rời đi, để lại cậu đứng ngơ ngác trong căn phòng trống rỗng.
...
Vì có tiết học lúc 8 giờ sáng, Tô Nhung đã đặt chuông báo thức lúc 7 giờ 30 phút.
Khi chuông báo thức vừa reo lên, cửa phòng ký túc xá đóng chặt đột ngột mở ra.
Là Giang Tiền, người đã qua đêm không về.
Anh ta vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đậm quen thuộc, trong đôi mắt đen lấp lánh hiện lên sự mệt mỏi không dễ nhận thấy.
Sau khi đóng cửa, tiếng chuông báo thức đều đặn trong phòng khiến anh ta theo phản xạ nhìn về phía chiếc giường nhỏ của Tô Nhung.
Tiếng chuông vẫn đều đều vang lên, nhưng người trên giường thì không có chút động tĩnh nào, dường như hoàn toàn không nghe thấy.
Lông mày nhíu lại vì tiếng chuông báo thức phiền phức, Giang Tiền nhìn chằm chằm vào chiếc giường của Tô Nhung với ánh mắt lạnh lùng và khó chịu.
Anh ta bước qua, thân hình cao lớn đứng ngay bên cạnh giường của Tô Nhung, gương mặt lạnh lùng, môi mỏng mím chặt.
Trải qua một đêm không nghỉ ngơi, tinh thần bị tiếng chuông báo thức của Tô Nhung làm cho đau đầu.
"Tô Nhung, dậy đi."
Giọng anh ta lạnh lùng, ngữ điệu cứng rắn ra lệnh cho Tô Nhung thức dậy.
Vẫn không có phản ứng.
Lập tức, Giang Tiền nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bàn tay to lớn của anh ta kéo mạnh chiếc chăn đang phủ kín đầu của Tô Nhung, đôi lông mày nhíu lại nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu bé.
Trong lòng anh ta dấy lên một dự đoán.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của Tô Nhung trong giây lát, ngón tay thô ráp chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại.
Nhiệt độ từ da truyền đến khiến anh ta càng nhíu mày chặt hơn.
Tô Nhung bị sốt rồi.
*
Lúc Tô Nhung tỉnh lại đã là buổi chiều.
Đôi mắt mơ màng mở ra, trước mắt là trần nhà trắng sáng, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Đôi mắt ẩm ướt chậm rãi di chuyển, khi nhìn thấy chai truyền dịch thì dừng lại.
"Cậu tỉnh rồi à ?"
Một giọng nữ xa lạ nhưng dịu dàng bên tai, theo giọng nói nhìn lại thấy một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ y tá.
Cậu định mở miệng đáp lại, nhưng cổ họng khô khóc lại có chút đau rát.
"Nào, uống chút nước trước đi."
Y tá Cầm cốc nước đưa lên miệng Tô Nhung, đỡ vai cậu: "Nước ấm, cậu uống từ từ thôi."
Nước ấm thấm ướt môi, cổ họng khô khốc được dòng nước ấm áp chảy qua, cứu vớt chiếc cổ họng yếu ớt của cậu.
"Cảm ơn chị !"
Uống nước xong, Tô Nhung cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nặng nề thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Xin hỏi, em bị làm sao vậy ạ ?"
"Em bị sốt." Ghi lại tình trạng của Tô Nhung vào sổ, y tá nói tiếp: "Bác sĩ nói em mệt mỏi quá sức, lại bị cảm lạnh nên bị liền phát sốt."
"Bị sốt ấy ạ ?"
"Ừ." Gập cuốn sổ lại, y tá lại cười nói: "Bạn học buổi sáng đưa em đến phòng y tế nói có thể tối qua em bị cảm."
"Dù nhiệt độ bây giờ khá nóng, nhưng buổi tối ngủ nhớ đừng để điều hòa nhiệt độ thấp như vậy nha."
Có tâm nhắc nhở vài câu, y tá đặt cuốn sổ xuống, nhìn lại tốc độ nhỏ giọt của truyền dịch mới rời khỏi phòng bệnh.
Cô không để ý đến thiếu niên ốm yếu nằm trên giường mặt vừa đỏ vừa trắng khi nghe cô nói mình bị cảm lạnh.
Nhìn cánh cửa đã đóng lại, Tô Nhung không tự nhiên nắm lấy khăn trải giường màu trắng.
Tối qua điều hòa cậu để ở 25 độ, không thấp chút nào.
Vì vậy, lý do bị cảm là khi cậu vừa tắm xong, đi ra bắt gặp phải...
"Bùm ù..."
Suy nghĩ hỗn loạn bị tiếng rung của điện thoại để trên đầu giường cắt đứt.
Cậu cố gắng chống đỡ thân thể, chỉ cố gắng với lấy rồi cầm điện thoại cũng khiến cậu thở vài hơi.
Mở khóa điện thoại, Wechat xuất hiện vài tin nhắn chưa đọc.
--------------------------------