Người Đẹp Ngủ Lười Biếng

4/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Mạnh Xuân Diễm là một cô gái tài năng, sống theo triết lí của riêng mình nhưng lại là một con người vô cùng khiêm tốn. Một cuộc sống tự do tự tại là ước muốn nhỏ bé của cô.. Mặc dù c …
Xem Thêm

Chương 3
Editor: Mia Leo

Đồng ý công bố.

Ừ thì cô đến trợ giúp ban thư ký cũng là bình thường, nhưng mà thay thế ban thư ký đi cùng trợ lý Lâm theo phụ việc bên cạnh trợ lý Cát, giúp trợ lý Lâm xử lý những tài liệu khẩn cấp chính là không bình thường.

Lệnh vừa truyền xuống, căn bản là trợ lý Cát thông qua trợ lý Lâm truyền lời xuống phòng ban thư ký, sau đó truyền sang tai trưởng phòng. Chả trách trưởng phòng dám nói năng, vội vàng đẩy cô đi vì sợ làm chậm trễ thời gian của cô, muốn mau chóng bàn giao cô đến ban thư ký.

Trực giác mách bảo cho Mạnh Xuân Diễm biết——là trợ lý Cát cố ý nhằm vào cô!

Anh ta. . . . . . Rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Ở bên ngoài phòng làm việc của trợ lý Cát, là chỗ làm việc của trợ lý Lâm, kiểu bàn làm việc hình chữ L, phía trên bày đủ các tài liệu và dụng cụ để cậu thuận tiện lấy. Bây giờ, nơi này được người ta đặt thêm một chiếc bàn làm việc mới, trên bàn được lắp ráp đầy đủ có thiết bị thông tin. Ai nhìn qua cũng rất dễ thấy nó vừa mới dọn lên, sau đó là một chiếc ghê nệm trống. Tất cả đều đã chuẩn bị cho một người sắp đến.

Vừa lên lầu ba mươi, Mạnh Xuân Diễm lập tức bị trợ lý Lâm kéo tới ngồi chỗ trống đó.

"Chỗ này dành cho phụ tá mới dùng à?" Cô lo lắng hỏi.

"Là để cho cô dùng đấy." Trợ lý Lâm cười trả lời.

"Cho. . . . . . Tôi! ?" Mạnh Xuân Diễm thiếu chút hôn mê bất tỉnh."Trợ lý Lâm, tôi chỉ đến giúp ban thư ký một tay, anh đừng lấy tôi làm trò đùa." Trò đùa này không có vui chút nào!

Nếu như chỉ là công việc tạm thời, sẽ không đặc biệt chuẩn bị một cái bàn làm việc, tình hình như thế. . . . . . Khiến cô cảm thấy lo lắng, dường như sắp có một trận phong ba sắp đổ đến.

"Đây là việc trợ lý giao phó, mà tôi không thể làm được. Cho nên mới phiền cô đến đây giúp một chút, vì thế đã nhờ người chuẩn bị một bộ bàn ghế dành riêng cho cô."

"Không! Không cần phiền toái như vậy đâu! Tôi có thể mang về bộ phận hành chính rồi làm, hoặc mang đến ban thư ký cũng được." Cô trợn to mắt lên, xem ra không phải giống như được yêu mà sợ —— trên thực tế, căn bản là hoảng sợ!

Cô không muốn ở chỗ này đâu!

"Đừng có ngại, những thứ này rất cần thiết, công việc trợ lý. . . . . . nó. . . . . . rất nhiều!" Trợ lý Lâm lấy kinh nghiệm từng trải ra nói.

"Rất rất. . . . . . nhiều?" Sấm sét vang ầm bên tai cô.

"Thật ra thì, trước khi tôi đến, trợ lý Cát đã thay đổi hết năm người phụ tá. Năm người đó đều bởi vì quá bận rộn nên phải xuống nằm bệnh viện truyền dịch, sau đó điều sang nơi khác. Tôi là người thứ sáu."

Một năm "tiêu hao" hơn một trợ lý, người này cũng thật quá đáng sợ!!

"Vậy. . . . . . Anh đã theo trợ lý được bao lâu rồi?" Mạnh Xuân Diễm cẩn thận hỏi.

"Tám tháng."

"Tám tháng?" Nhìn dáng vẻ tái nhợt của trợ lý Lâm, quầng thâm dưới hai mắt rất đậm, ngay cả kính đeo mắt cũng không che giấu được, làm sao có thể tiếp tục chịu thêm bốn tháng sắp tới nữa?

"Nhưng mà công việc của trợ lý càng ngày càng nhiều. Tôi thật sự không thể ứng phó hết được, cho nên có thể sẽ điều thêm một người lên. Bây giờ chỉ là tạm thời. Chờ thêm nửa năm nữa, sau khi kết thúc kế hoạch vận chuyển buôn bán. Trợ lý mới có thể quyết định có điều thêm một người nữa hay không." Trợ lý Lâm giải thích.

Mạnh Xuân Diễm cố gắng đè nén cơn kích động trong lòng.

Tóm lại, cũng bị điều lên rồi, cô muốn phản đối cũng không được, không thể làm gì khác hơn đành làm hôi.

Hi vọng trợ lý Cát biết khống chế cho tốt, đừng khiến cô trễ giờ tan sở, nếu không. . . . . . Hừ hừ!

***

Đang trong lúc trợ lý Lâm giải thích cho cô mọi thứ về bàn làm việc mới, thì cánh cửa phòng trợ lý Cát mở ra. Cát Vô Ưu bước ra, đem một phần tài liệu giao cho cô.

"Phiên dịch nội dung hiệp ước theo tiếng Nhật, sau hai tiếng thì gửi vào email."

Nhẹ nhàng giao công việc, hơn nữa lại là tài liệu khẩn cấp. Mạnh Xuân Diễm đứng sững tại chỗ, xém chút nữa ngã xuống.

"Trợ lý Lâm, cậu cũng đi làm việc của mình đi. Đừng quên trước lúc tan sở phải đem tư liệu chỉnh lý về Euclid đến." Thuận miệng nói một câu, lập tức khiến sắc mặt trợ lý Lâm trắng nhợt. Cậu vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, không nói thêm một câu nữa.

"Cô định đứng ngây ra đó đến khi nào?" Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Xuân Diễm còn đứng sững tại chỗ, Cát Vô Ưu mở miệng.

Cô lập tức trở hồi hồn."Trợ lý Cát, anh xác định giao loại tài liệu khẩn cấp này để cho tôi sao? Tôi chỉ là một nhân viên hành chính nho nhỏ thôi đó!" Cô liếc mắt nhìn tài liệu trên tay, đây chính là tài liệu cơ mật của tổng giám đốc công ty Đằng Nguyên. Mạnh Xuân Diễm không thể không hỏi lại.

"Có vấn đề gì sao?"

"Trợ lý, nếu như tôi nhớ không lầm, anh lớn lên tại Nhật Bản. Nếu như muốn báo cáo đến tổng giám đốc, sao anh không dùng tiếng Nhật gửi cho nhanh, lại còn tiết kiệm rất nhiều thời gian. Tôi không hiểu tại sao anh lại cố ý viết thành tiếng Trung, rồi kêu tôi đến phiên dịch?" Cô không phải là phiên dịch viên, sao lại bảo cô làm những chuyện như vậy?

"Biên bản hội nghị buổi sáng cô làm rất khá, mấy ngày nay nghe đối thoại cũng có thể trình bày cặn kẽ như vậy. Tôi tin tưởng chút công việc phiên dịch này sẽ không làm khó được cô."

"Trợ lý coi trọng tôi quá. Nếu như tôi có thể làm được như vậy, sao có thể chỉ mãi ngồi ở bộ phận hành chính?" Mạnh Xuân Diễm cười vô tội.

Đùa à, chỉ bằng một phần biên bản hội nghị mà đã muốn bắt đầu nô dịch cô rồi. Anh ta không cảm thấy thật quá đáng hay sao?

"Thật sao?" Anh nhếch mày, ánh mắt bí ẩn nhìn chòng chọc cô, thấy cô đang bắt đầu sợ hãi.

"Trợ lý, như vậy đi, tôi xuống ban thư ký giúp làm chút việc vặt. Nhờ các cô ấy cử một người đến giúp anh. Tôi tin bọn họ sẽ nhất định rất thích thú, và nhất định sẽ làm anh hài lòng." Chỉ bằng ba chữ "Cát Vô Ưu", cam đoan sẽ có người tự nguyện lên đây làm trâu làm ngựa.

Vừa nghĩ liền lập tức đi làm, cô đặt tài liệu lên bàn, cô lập tức muốn đi nhấn nút thang máy.

"Tôi đã nói cho phép cô rời đi hay sao?" Anh kéo tay cô lại.

"Ách. . . . . . Trợ lý?" Mạnh Xuân Diễm quay đầu lại, nhíu mày nhìn anh.

Đây có phải là quấy rối tìиɧ ɖu͙© không. . . . . . ?

"Xem như không hiểu được, thì cô lấy từ điển tiếng Trung, từ điển Trung Nhật, từ điển vay mượn nước ngoài, phần mềm phiên dịch ra xem. Nội trong ngày hôm nay mà không có mail gửi đi, cô đừng hòng tan sở đúng giờ." Nói xong, Cát Vô Ưu thả tay cô ra, quay lại phòng làm việc của mình.

Mạnh Xuân Diễm chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn theo bóng lưng của anh.

Cô dám dùng toàn bộ tài sản để đánh cuộc, Cát Vô Ưu tuyệt đối đang muốn gây phiền phức cho cô. Nhưng mà cô lại không có đắc tội đến anh, hơn nữa anh lại là người bận rộn nữa. Làm sao lại có thể rãnh rỗi đi gây rối cô?

Anh ta là cấp trên, anh ta muốn đập phá, cô ngoại trừ ứng phó ra, còn có đường cự tuyện sao? Haizz. . . . . .

Thôi không sao, trên có chính sách, dưới có đối sách. Bắt đầu từ giờ đến lúc tan sở, ngoại trừ thời gian ăn cơm, tổng cộng có bốn tiếng. So với thời gian hai tiếng mà anh quy định cũng còn rất nhiều. Cô quyết định đi ăn cơm trước, sau đó sẽ trở lại phiên dịch thứ này.

Thời gian vừa vặn, trước khi đến năm giờ, cô đã thuận lợi gửi thư đi.

"Trợ lý Lâm, tôi đã gửi mail rồi. Làm phiền anh giúp tôi giao bản thảo này lại cho trợ lý. Tôi tan sở trước, hẹn gặp lại."

4h58p, cô đã ở trong thang máy xuống lầu, đến tầng lầu của bộ phận hành chính vừa đúng năm giờ. Cô tra thẻ đυ.c lỗ tan việc rồi đi về nhà.

Ngày thứ nhất, Mạnh Xuân Diễm đã nhẹ nhõm vượt qua bài kiểm tra.

Cô tan sở đúng giờ, khiến Cát Vô Ưu càng thêm ấn tượng. Cô gái này hình như quên mất hiện giờ anh là cấp trên của cô. Cô ấy dám tự tiện trở về dưới mắt của cấp trên. Quả thật quá to gan!

"Sao cô không đến báo cáo tôi một tiếng liền tự ý đi về, gan cô to lắm hả?" Vừa rạng sáng ngày thứ hai, anh gọi cô lên giải thích.

"Nào có? Lá gan của tôi rất nhỏ!" Dạo này cô rất ngoan nha, chưa bao giờ đi chơi đêm ở bên ngoài, luôn về nhà sớm. Nếu đi về trễ không cẩn thận bị mấy gã kia hù chết thì sao?

"Trợ lý, chiều hôm qua lúc 4 giờ. Anh nói chúng tôi không được làm phiền anh đúng không?" Cô bắt đầu tranh luận, chứng minh mình là một nhân viên rất nghiêm túc, có trách nhiệm.

"Vậy thì sao?"

"Cho nên tôi đã tuân theo yêu cầu của anh, không dám vì chút chuyện nhỏ này mà quấy rầy anh. Hơn nữa công việc anh giao cho tôi, tôi đã hoàn thành đúng không?"

"Cô đã hoàn thành."

"Anh cũng đã nói, nếu tôi không gửi mail đi thì không được tan sở. Cho nên, sau khi tôi gửi mail đi tôi mới tan sở. Không hề làm trái yêu cầu của anh, tôi có làm gì sai sao?" Sự thật chứng minh, cô là một nhân viên ngoan ngoãn, nghe lời vô cùng!

Cát Vô Ưu không cách nào phản bác được lời của cô..., chỉ dùng một đôi mắt sâu sắc nhìn thẳng vào mắt cô.

Mạnh Xuân Diễm cũng không hề chột dạ mặc cho anh nhìn. Sao nào? So mắt ai to hơn sao? Cô không tin anh có thể gán được tội danh gì cho cô.

Vậy mà, Cát Vô Ưu đột nhiên lại cười, khiến cô hoảng sợ, thiếu chút rớt tim ra.

"Lý do của cô thật không ít."

"Không phải tôi viện cớ tìm lý do, mà là dựa tình hình thực tế mà nói." Cô vỗ ngực, không quên ném cho anh ánh mắt oán trách.

Làm ơn! Đàn ông lạnh lùng nên có bộ dáng của người lạnh lùng, đừng đột nhiên cười với người khác như vậy? Đáng sợ lắm!

"Nếu vậy, công việc hôm nay của cô là giúp trợ lý Lâm thống kê việc tài liệu của việc vận chuyển buôn bán trong quý đầu tiên. Không thành vấn đề chứ?"

"Cho dù có, có lẽ anh cũng sẽ không tiếp nhận!" Mạnh Xuân Diễm buồn bã nghía anh một cái.

Thống kê tài liệu của việc vận chuyển buôn bán trong quý đầu tiên sao? Đại ca à, rốt cuộc anh có biết có bao nhiêu không vậy? Một phần của công ty Đằng Nguyên, các công ty ở dưới chi nhánh và công ty con có bao nhiêu không? Phải thống kê hết các tài liệu được đưa tới sao làm hết trong một ngày được?

"Tôi chỉ xem kết quả, không chấp nhận bất kỳ lý do gì." Anh lộ hàm răng trắng muốt, trông rất gian xảo.

Biết thế nào cũng vậy!

"Vậu, tôi xin phép ra ngoài làm việc."

Cô uể oải rời khỏi phòng làm việc của trợ lý. Mạnh Xuân Diễm buồn bã theo sát Trợ lý Lâm lấy ra một chồng báo cáo của tất cả công ty về việc vận chuyển buôn bán trong quý đầu tiên. Không ngờ, ngay cả chút việc phân tích trợ lý Lâm cũng chưa có làm.

Xem, bây giờ cô vừa mới ngồi xuống, trợ lý Lâm lại bị gọi vào phòng làm việc của trợ lý Cát. Tám chín phần, anh ta lại có một đống việc yêu cầu trợ lý Lâm phải hoàn thành trong ngày hôm nay. Chỉ chốc lát sau, cô thấy sắc mặt trợ lý Lâm như gặp địch lớn đến nơi, cậu ta bắt bắt đầu cầm điện thoại bấm liên tục.

"Alo, vâng, tôi muốn đặt một vé máy bay khứ hồi từ Đài Bắc đến Hongkong. Giờ khởi hành là 11 giờ, giờ đến nơi là 5 giờ chiều. . . . . . Ừ, được, cám ơn."

Cúp điện thoại, anh lại gọi đến Hongkong ——

"Alo, là chi nhánh công ty Hongkong phải không? Vâng tôi là trợ lý Lâm thuộc công ty bên Đài Loan, mười một giờ trưa nay trợ lý Cát sẽ đáp máy bay đến Hongkong. Làm phiền các anh kêu người nhận điện, và chuẩn bị đầy đủ tư liệu để gặp Đổng sự trưởng Lâm. . . . . . Sau khi hồi đàm xong trở lý sẽ trở lại Đài Loan, báo cáo đến Tổng Công Ty. . . . . . Đúng, làm phiền các anh."

Sau đó là phòng bảo vệ dưới lầu——

"Mười một giờ trưa nay, trợ lý sẽ đáp máy bay đến Hongkong, anh bảo tài xế lập tức chuẩn bị xe."

Chỉ chốc lát sau, Cát Vô Ưu bước ra, nhìn về cô một cái rồi đi nhanh về phía thang máy. Trợ lý Lâm vội vàng đuổi theo.

"Trợ lý, tôi đã liên lạc được bên Hongkong, tài xế cũng đã đợi ở dưới lầu. Ngoài ra, còn buổi tiệc sinh nhật tổng giám đốc Cao vào bảy giờ rưỡi tối nay. . . . . ."

"Cậu thay tôi tặng quà và thăm hỏi." Ý tứ chính là anh không đi.

"Vâng. Như vậy lịch hẹn với tổng giám đốc Cao lúc ba giờ chiều nay, sẽ được đổi sáng ba giờ chiều mai. . . . . ."

"Hủy bỏ."

"Dạ?"

"Nếu như hợp đồng có vấn đề, mời tổng giám đốc Cao trực tiếp liên lạc với trưởng phòng Xây Dựng. Còn tiệc tùng của các tư nhân khác, đều từ chối khéo léo." Thang máy tới, anh đi vào.

"Vâng, nhưng còn ——" Lời còn chưa dứt, cửa thang máy đã đóng lại. Trợ lý Lâm chỉ có thể nhìn thang máy than thở, gương mặt đau khổ trở lại chỗ ngồi.

"Trợ lý Lâm, anh ổn chứ?" Thật ra thì cô cũng không thích nhiều chuyện, nhưng nhìn đồng nghiệp như vậy. Cô vẫn nên thăm hỏi một chút.

"Cũng ổn."

"Chẳng phải việc trợ lý giao phó, anh đều xử lý xong rồi sao?"

"Xử lý xong?" Trợ lý Lâm mặt mày mờ mịt."Làm sao có thể!" Hồi hồn lại, cậu lấy một tờ chi chít chữ ghi rõ các công việc yêu cầu ra."Đây mới là việc trợ lý giao phó, căn bản tôi còn chưa có làm."

Mạnh Xuân Diễm tò mò cầm lấy nhìn thử.

"Ừ. . . . . ." Dự toán về Daihatsu, báo cáo nghiên cứu thị trường trong tháng Ba, kế hoạch TECO, chiến lược tài chính của các ngân hàng, thời gian gặp mặt tổng giám đốc của công ty bên EU, phân tích hợp đồng mới, văn kiện về việc thu mua nguyên liệu. . . . . .

"Những thứ này đều phải hoàn thành trong hôm nay sao?"

"Ừ." Trợ lý Lâm gật đầu.

"Anh làm hết sao?"

"Chỉ có thể tận lực, nếu không khi trợ lý từ Hongkong trở về, nhất định lại có thêm việc khác, cho nên ta phải nhanh chóng xử lý."

Thì ra, trợ lý không có ở đây cũng không phải là chuyện tốt.

"Cô Mạnh, cô cũng mau chóng xử lý công việc trợ lý đã giao phó đi. Trợ lý không thích cấp dưới của mình làm chậm trễ công việc." Tuy. . . . . . cậu rất muốn nói thêm mấy câu với cô, nhưng nghĩ đến đống công việc trong tay. Trợ lý Lâm cũng không dám đυ.c nước béo cò, vẫn là nhanh chóng hoàn thành công việc trợ lý giao tốt hơn!

Nghĩ tới công việc của mình, Mạnh Xuân Diễm cảm thương cho chính mình, cô thở dài than thở.

Người đàn ông này uống lộn thứ thuốc gì, tại sao lại chú ý tới loài cỏ dại như cô? Anh ta rõ ràng rất ghét người không có năng lực mà!

Tiếp tục như vậy nữa, mơ ước "thanh nhàn đến về hưu" của cô, nhất định sẽ bị anh đánh nát .

Đúng tám giờ Cát Vô Ưu đã trở lại công ty thì thấy trong phòng làm việc của phụ tá, chỉ còn mỗi trợ lý Lâm còn bận rộn, mà cô. . . . . . Chẳng lẽ đã sớm tan sở sao?

die»ndٿanl«equ»yd«on

"Trợ lý, anh đã về!"

die»ndٿanl«equ»yd«on

"Cô ấy đâu?" Anh trực tiếp hỏi.

die»ndٿanl«equ»yd«on

"Cô Mạnh sao?" Phụ tá ngẩn ra, sau đó vội vàng lấy bảng thống kê về các tài liệu của việc vận chuyển buôn bán trong quý đầu tiên ."Đây là thứ cô Mạnh nhờ tôi đưa cho trợ lý ."

die»ndٿanl«equ»yd«on

Cát Vô Ưu đưa tay cầm lấy, mở ra xem thử.

die»ndٿanl«equ»yd«on

Từ số liệu thống kê giá nguyên liệu, doanh thu của thực phẩm, các lô hàng điện tử, chi phí cần sử dụng, thống kê đơn đặt hàng, thống kê số lần giao hàng...... cho đến bảng phân tích cổ phiếu đều đầy đủ, tổng cộng có mười tám biểu đổ thống kê, con số đưa vào rất rõ ràng, khiến cho người đọc nhìn qua liền hiểu ngay.

die»ndٿanl«equ»yd«on

"Cô ấy tan sở khi nào?"

die»ndٿanl«equ»yd«on

"Năm giờ." Trợ lý Lâm trả lời.

die»ndٿanl«equ»yd«on

Cát Vô Ưu không khỏi kinh ngạc.

Thành thật mà nói, hôm nay giao công việc này cho cô, là anh cố ý làm khó cô. Thống kê tất cả các mục vận chuyển buôn bán của công ty Đằng Nguyên, sao cô có thể làm xong trong một ngày?

die»ndٿanl«equ»yd«on

Không ngờ, cô lại hoàn thành!

die»ndٿanl«equ»yd«on

Nhớ đến vẻ mặt ai oán của cô vào buổi sáng, Cát Vô Ưu cong môi cười nhạt, xác nhận suy đoán trong lòng.

die»ndٿanl«equ»yd«on

Cô quả nhiên là thâm tàng bất lộ. . . . . .

die»ndٿanl«equ»yd«on

"Hơn nữa. . . . . . hả trợ lý?" Trợ lý Lâm lần đầu tiên nhìn thấy Cát Vô Ưu cười, cậu giật mình hoảng hốt.

Trợ lý. . . . . . Thì ra cũng biết cười ư!

"Trợ lý Lâm, cậu có muốn về lại ban trợ lý không?" Cát Vô Ưu cười hỏi.

Trợ lý Lâm vốn là nhân viên trong ban trợ lý, năm ngoái bởi vì phụ tá trợ lý trước vì lao lực mà phải nhập việc, yêu cầu được chuyển sang nơi khác. Cho nên, cậu mới bị điều lên. Có thể suy ra, nếu tiếp tục như thế, chẳng mấy chốc sẽ đến phiên cậu vào bệnh viện.

Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

"Muốn." Trợ lý Lâm lập tức gật đầu.

Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

Mặc dù ở bên cạnh trợ lý có thể học hỏi rất nhiều việc, tiền lương cũng cao. Nhưng muốn kiếm nhiều tiền cũng phải mạng để xài. Với tình trạng thỉnh thoáng cậu bị loét dạ dày mà nhìn. . . . . . Vẫn là bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn!

Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

"Nếu vậy cậu cố gắng chịu khó thêm ba ngày. Tuần sau cậu xuống ban trợ lý, đánh văn bản điều động nhân sự, tuyển thêm cho tôi một số, sau đó đưa đến bộ phận nhân sự công bố."

"Dạ, cám ơn trợ lý." Trợ lý Lâm vừa nghe, thiếu chút nữa mà nhảy cẫng lên.

"Không cần phải khách khí, cầm tài liệu bên Hongkong đã gửi đến vào phòng tôi." Cát Vô Ưu cầm bản thống kê của Mạnh Xuân Diễm, trở về trong phòng làm việc chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.

"Vâng" Nghe được cậu có thể rời khỏi phòng làm việc của trợ lý, Trợ lý Lâm bừng bừng khí thế, chỉ là. . . . . ."Trợ lý, nếu tôi quay về, vậy công việc bên này thì sao?"

"Trước cứ giao cho cô Mạnh!"

"Hả?"

Giao cho Mạnh Xuân Diễm! ?

"Ba ngày nay, trước tiên cậu nói cho cô ấy biết những chuyện cần làm mỗi ngày, giao cho cô sắp xếp lịch làm việc. Cậu chi cần hoàn thành phân nửa chuyện của mình là được rồi." Cát Vô Ưu nói.

"Trợ lý, nhưng. . . . . . Giao cho cô Mạnh. . . . . ."

Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

"Sao vậy? Cậu có vấn đề à?" Cát Vô Ưu nhíu mày.

Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

"À. . . . . . Không có."

Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

Trợ lý luôn luôn không tin tưởng vào năng lực làm việc của phụ nữ. Nhưng sao bây giờ anh ta lại tin tưởng năng lực làm phụ tá của cô Mạnh, ách. . . . . . có phải là ảo giác không?Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

Trợ lý chán ghét phụ nữ nhất, không thể nào mới hai ngày liền thay đổi. Ừ, nhất định là cậu bị ảo giác rồi!

Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

--- Edit by Mia Leo . DĐLQĐ ---Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

Chuyện gì đã xảy ra?Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

Mạnh Xuân Diễm sững sờ nhìn trợ lý Lâm giao công việc của cậu ta cho cô, còn bảo cô lên lịch sắp xếp lịch làm việc của Cát Vô Ưu.

". . . . . . Những thứ này là chuyện cần làm mỗi ngày, sau đó quan trọng nhất là sắp xếp lịch làm việc. Phong cách hành sự trước giờ của trợ lý không thích lề mà lề mà. Cho nên việc sắp xếp lịch làm việc tuyệt đối không thể quá lỏng. Khi trợ lý có việc gấp, cô phải nghĩ cách gạt các phần sắp xếp kia ra. . . . . ."

Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

"Từ từ, từ từ đã!" Mạnh Xuân Diễm hô ngừng."Trợ lý Lâm, những thứ này không phải là việc của anh sao?"

Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.

"Bắt đầu từ bây giờ liền chuyển sang thành chuyện của cô." Trợ lý Lâm nói cho cô biết.D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.

D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.

"Nhưng mà tôiD♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.chẳng qua đến giúp đỡ tạm thời thôi." Tại sao lại như vậy! ?

D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.

"Đúng vậy, thế nhưng đây là việc trợ lý giao phó." Trợ lý Lâm cười he he trả lời."Hơn nữa, bắt đầu tuần sau, tôi sẽ quay về ban trợ lý rồi!"

Trởi, nổ, sấm, sét!! Ầm ầm!

"Anh quay về ban trợ lý, như vậy ai sẽ lên thay vị trí phụ tá trợ lý?" Cô hỏi vội.

"Tôi cũng không biết, trợ lý chưa đề cập tới. Chẳng qua, tôi cảm thấy rất có thể người đó là cô."

Tuy Mạnh Xuân DiễmD♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.là đối tượng trợ lý Lâm thầm mến một năm. Nhưng chỉ là thầm mến thôi! Đứng nhìn xa xa là được rồi, với lại nhìn mấy bạn đồng nghiệp chung quanh, đến giờ vẫn chưa có một ai theo đuổi được Mạnh Xuân Diễm. Trợ lý Lâm không có dũng khí biến suy nghĩ thành hành động, cậu quyết định âm thầm thưởng thức là được rồi.

D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.

"Tôi?" Mạnh Xuân Diễm trợn to mắt.

D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.

"Ngày hôm qua tôi nhìn thấy trợ lý cười. Anh nhìn bản thống kê của cô mà cười. Cho nên tôi đoán, nhất định trợ lý rất tán thưởng năng lực công tác của cô." Thành thật mà nói, cậu cũng rất bội phục cô ở chỗ này.

Tuy cô Mạnh vào công ty làm được bốn năm, nhưng đều luôn ở tại bộ phận hành chính, chưa bao giờ điều đến những nghành khác. Nhưng cô lại có thể thống kê tất cả theo dạng biểu đồ trong một thời gian ngắn, hơn nữa không hề sai sót gì.

Muốn làm biểu đồ thống kê, trước tiên phải xem toàn bộ tài liệu mới có thể làm được. Cho cậu thúc ngựa chạy nước đại cũng phải mất gần một tuần lễ, nhưng. . . . . . Cô ấy lại có thể hoàn thành xuất sắc trong vòng một ngày, khó trách trợ lý tán thưởng cô ấy.

"Trợ lý Lâm,D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.trợ lý có nói muốn điều tôi lên không?"

"Không có." Trợ lý Lâm cười trừ."Là tôi tự đoán."

D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.

"Ồ." Đột nhiên, Mạnh Xuân Diễm có trực giác, cô sắp gặp họa lớn.

Cô chỉ không muốn làm thêm giờ, cho nên mới cố gắng làm hết mọi việc anh giao trước lúc tan sở. . . . . . .Chẳng lẽ, như vậy đã khiến anh nghĩ rằng cô có bản lĩnh cao siêu sao?

D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.

Ngàn, vạn, đừng, như, thế!D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.

D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn.

"Cô Mạnh, mời vào." Đang nghĩ ngợi, bộ đàm trên bàn của cô đang vang lên.

๖ۣۜDiendanlequydon.com

Mạnh Xuân Diễm trừng mắt nhìn vào bộ đàm, sau đó ngẩng đầu, đưa mắt hỏi trợ lý Lâm.

๖ۣۜDiendanlequydon.com

"À, đó là bộ đàm mà trợ lý đã kêu người đến chuẩn bị cho cô vào tối qua."

Từng lời giải thích của trợ lý Lâm nhưng những nhát búa sấm sét nện vào trên đầu cô.

๖ۣۜDiendanlequydon.com

--- Edit by Mia Leo . ĐDLQĐ ---๖ۣۜDiendanlequydon.com

Mặc dù không cam lòng, Mạnh Xuân Diễm vẫn phải vào phòng làm việc của trợ lý, ai bảo bây giờ Cát Vô Ưu là cấp trên của cô!๖ۣۜDiendanlequydon.com

๖ۣۜDiendanlequydon.com

Nhưng mà lòng cô không hề vui vẻ chút nào!

"Trợ lý có việc gì cần phân phó?" Cô không muốn ở lại chỗ này chút nào, không muốn bị coi trọng.๖ۣۜDiendanlequydon.com

"Lịch làm việc của tôi đâu?"๖ۣۜDiendanlequydon.com

"Ở chỗ này." Cô cầm laptop trợ lý Lâm mới vừa giao cho cô, còn nguyên đưa cho anh.

๖ۣۜDiendanlequydon.com

"Cô không sửa đổi gì cả à?" Cát Vô Ưu kinh ngạc.

๖ۣۜDiendanlequydon.com

"Lịch làm việc này mới đến tay tôi cách đây hai phút trước, trợ lý bảo sửa đổi làm sao?"

Cát Vô Ưu trả lịch làm việc lại cho cô."Mười phút, đủ cho cô sắp xếp xong không?"

"Dĩ nhiên không đủ." Mạnh Xuân Diễm thể hiện nghiêm túc, thật ra ở trong lòng đã le lưỡi trêu chọc anh."Để làm việc này, ít nhất phải hết một buổi sáng."

"Tại sao phải lâu như vậy?"

"Bởi vì trợ lý Lâm còn phải giải thích cho tôi biết những người này là ai, làm những việc gì? Sau đó còn nhờ trợ lý nói cho tôi biết những chuyện quan trọng, những chuyện có thể đợi, sau xử lý hết lại có lẽ sẽ tốn rất nhiều thời gia. Khi đó tôi mới có thể bắt đầu an bài." Chờ tổ hợp sắp xếp xong, có lẽ đã hết một buổi sáng.

"Với năng lực của cô, chút việc xếp lịch làm việc nho nhỏ này cũng cần tốn nhiều thời gian như vậy?"

"Tôi nào có năng lực gì. Trợ lý quá xem trọng tôi rồi."

๖ۣۜDiendanlequydon.com

Công việc hai ngày trước, quả nhiên là đang thử dò xét cô. Cát Vô Ưu xảo trá!

๖ۣۜDiendanlequydon.com

"Nếu như tôi nói, tôi muốn có lịch công việc hôm nay vào mười phút sau thì sao?" Cát Vô Ưu cố tính gây khó khăn.

๖ۣۜDiendanlequydon.com

"Tôi biết rồi." Mạnh Xuân Diễm gật đầu một cái."Như vậy, cho phép tôi ra ngoài làm việc."

๖ۣۜDiendanlequydon.com

"Được, vậy cô đi đi." Anh gật đầu một cái, nhìn Mạnh Xuân Diễm cầm lịch làm việc, xoay người rời khỏi phòng làm việc của anh. Anh bắt đầu mong đợi.

๖ۣۜDiendanlequydon.com

Mười phút sau, cô sẽ đưa cho anh lịch làm việc như thế nào đây?

Hết chương 3

Thêm Bình Luận