Chương 2

Tôi và Lan quay lại chỗ cũ để xem tôi có rơi bộ tóc giả ở đấy ko thì thấy đâu cả.. tìm xung quanh cũng k thấy đâu ,, tôi còn đang ngại cháy mặt khi mọi người cứ nhìn tôi ,, mà bây giờ tôi lại ko thể che quả đầu trọc lốc của mình ,, tôi ngại nấp sau lưng con Lan để tránh ánh mắt của mọi người ,, con Lan thì cứ bô bô cái mồm

- Hay là người quét rác quét đi rồi hả??? Tóc đội ở đầu mà rơi lúc nào cũng ko biết bố con điên !

Tôi khẽ nói

- Thôi tao xin mày ,, mày đừng mắng tao nữa ,tao chưa đủ nhục à ? Mày nhìn đứa bé kia đi nó đang cười tao kia kìa !

Cuối cùng con Lan cũng tìm được cửa hành bán nón sơn rồi nó mua cho tôi một cái để đội vào cho đỡ ngại rồi nó dẫn tôi đi mua quần áo để ngày mai tôi đi phỏng vấn

Công ty tôi xin vào là bác tôi xin hộ chứ một đứa mặc bệnh nặng như tôi thì công ty nào giám nhận ,, có bác tôi bảo lãnh cho rồi nên tôi cũng yên tâm ,sáng tôi dậy và đi tới công ty để phỏng vấn nếu ok là sáng mai là tôi có thể đi làm luôn nên tôi rất hào hứng tôi có mặt ở cổng công ty rất đúng giờ ,

-"wow" công ty đẹp quá,,,đây sẽ là một trải nghiệm thú vị của tôi ..,

Tôi đi qua chỗ chiếc xe màu đen bóng loáng và đứng lại soi gương chỉnh lại mái tóc giả ngắn đầy cá tính của mình ,, tôi tính là sẽ đội cái mái tóc dài ngang vai bánh bèo ấy đi phỏng vấn cho nữ tính nhưng lại bị rơi mất rồi còn đâu ,,tôi còn đang đứng ngắm vuốt thì chủ nhân của chiếc oto anh ta ngồi trong xe mà tôi đâu hay biết , anh ta bấm còi bíp bíp rồi mở cửa thò cổ ra nhìn tôi cười

- Đẹp lắm rồi ,, ko cần phải ngắm vuốt lâu như thế đâu!

Tôi giật mình tí thì ngã nhào ra phía sau

- Trời đất ,, anh định hù tôi chết à , quá đáng thật!

- Ơ hay cái cô kia ,, soi gương miễn phí rồi lại còn tỏ thái độ à???

Tôi gắt lên

- Tôi soi nhờ qua cái xe của anh ,, chứ anh có mất cái gì đâu mà cứ ồn lên,, đàn ông con trai gì mà ích kỉ ,, vừa thôi kẻo ế vợ đấy!

Tôi nói một thôi một hồi luôn khiến anh ta trố mắt ra chả cãi được câu nào luôn.. nói thẳng anh ta tuổi gì mà nói đạo lí được với tôi chứ.. suốt bao năm ngồi trên ghế nhà trường tôi nổi tiếng là hoạt ngôn mà ., đen tôi còn cãi thành trắng được nữa là cái chuyện nhỏ nhoi này.

Tôi còn đang ngơ ngác nhìn xem phải đi hướng nào để lên văn phòng phỏng vấn thì tôi thấy mọi người đang bước vào thang máy để đi lên tầng tôi vội chạy theo

- Chờ tôi với ạ?

Tôi chạy vào thang máy ,, mọi người khá đông và tôi là người vào sau cùng ,, thì thang máy quá tải , mọi người nhìn tôi ý nói tôi hãy ra ngoài và đi chuyến sau vì tôi vào sau cùng mà ,, nhưng tôi ko muốn đi ra tôi cứ đứng ì ra đó , một chị đứng phía sau bảo

- Em ơi ,, thang máy quá tải rồi em ra đi chuyến sau đi !

Tôi nhăn mặt lại định bước ra thì tôi thấy anh ta đứng bên cạnh tôi , tự dưng tôi đổi ý và chỉ vào anh ta nói

- Tôi vào trước mà , chính anh ta là người vào thang máy cuối cùng mà ,,

Mấy người xung quanh cứ lắc đầu

- Là cô vào sau cậu ấy mà sao giờ cô lại nói thế ?

Tôi cãi lật ngược luôn

- Rõ ràng là anh ta vào sau tôi ,, sao mọi người lại nói tôi vậy nhỉ ??

Rồi tôi quay ra nói anh ta

- Này anh ,, anh đi ra đi chuyến sau đi ,, đàn ông con trai gì mà chẳng có chút ga lăng nào vậy ? Chẳng lẽ anh ko biết là phải biết nhường đường cho phụ nữ mang thai , trẻ nhỏ và người già sao??

Anh ta nhìn ngơ ngác trông anh ta lúc này y hệt con nai vàng ngơ ngác trông tội nghiệp dã man ý ,tôi xoa tay vào bụng mình giả vờ

- Chả lẽ anh lại để một người mang thai ra và đi chuyến sau sao ?? Anh có phải là đàn ông con trai ko vậy???

Anh ta ấp úng

- Được tôi đi ra ,,

- Nhanh lên , người gì mà chậm chạm !

Tôi vừa nói vừa đẩy anh ta ra ngoài thì anh ta loạng choạng và bị tôi đẩy ngã đập đầu vào cánh cửa rầm một cái , anh ta loạng choạng đứng dậy và bước nhanh ra ngoài ,, tôi có chút áy náy nhưng đã đến giờ phỏng vấn nên tôi mặc kệ luôn ,

Tôi lên phòng chờ ngồi đợi nhân viên của công ty gọi ,, lần đầu tiên đi phỏng vấn nên tôi hơi run , tuy bác tôi đã nói là nhất định tôi sẽ trúng tuyển vì bác đã xin trước cho tôi rồi , nhưng tôi vẫn thấy run ....

..

- Kìa tổng giám đốc trán anh bị sao vậy ???

Mọi người hốt hoảng khi thấy Hải bước vào với cái trán xưng như quả ổi Hải gãi đầu rồi cười gượng

- À tôi bị ngã ngoài thang máy ý mà ,, tôi ko sao đâu ,,

Hồng Loan cô nhân viên trẻ đẹp vốn thích Hải từ lâu rồi thấy Hải bị vậy thì cô cuống cuồng lên

- Trời ơi ,, anh ngã đau lắm phải ko ạ? Trán xưng như thế này cơ mà ,để em xuống dưới tầng mua thuốc cho anh nhé!

Hải lắc đầu

- Thôi ko cần đâu Loan ạ? Anh lấy đá chườm là đỡ ngay ý mà!

Loan vội chạy đi lấy đá chườm cho Hải nhưng Hải ko khiến anh tự chườm rồi bảo

- Thôi mọi người làm việc đi anh sang phỏng vấn người mới đây !

Loan kéo tay Hải

- Sao anh ko để em phỏng vấn cho ạ ? Sao lần này anh lại đích thân phỏng vấn vậy ạ?

- Vì lần này tuyển trợ lí cho anh mà , nên anh phải tự phỏng vấn chứ,,

Loan gật đầu ko nói gì nữa

...

Tôi đang ngồi thì chị nhân viên ra gọi vào ,, tôi đứng dậy hít một hơi thật dài" Hoà ơi cố lên! Rồi đi theo chị nhân viên vào phòng ,,tôi vừa bước vào phòng đập thẳng vào mắt tôi là anh ta , cái anh bị tôi nói thậm tệ ở ngoài cổng và cũng là cái anh mà bị tôi nói và đẩy ngã ở thang máy ,, anh ta đang cầm viên đá chườm vào chỗ xưng ,, tôi chột dạ " Thôi chết rồi sao anh ta lại là người phỏng vấn tôi chứ ,, nhìn anh ta xuýt xoa và trán thì xưng như quả ổi thế kia tôi nghĩ chắc anh ta cay tôi lắm , và kiểu gì anh ta cũng cho tôi trượt vỏ chuối cho mà xem , thôi chết rồi tôi phải làm sao đây ? Chết tôi rồi !

Tôi cúi mặt xuống ko giám ngẩng lên nhìn anh ta.. thấy tôi anh ta bật cười

- Ái chà...!

Tôi ngồi im re luôn " Ko biết anh ta " Ái chà!" là tốt hay xấu đây "?

Anh ta nói rất nghiêm túc

- Cô là Minh Hoà cô là cháu của chú Khang đúng ko??

Tôi lí nhí trả lời: Dạ.. ! lúc này bao nhiêu tự tin của tôi nó bay đâu hết cả tôi chỉ mình đang run và rất lo lắng

Tôi đang rất lo lắng thì anh ta lại trêu tôi

- Sao thế ? Ngoài thang máy cô mạnh mồm lắm mà ? Sao giờ lại run thế kia?

Tôi ấp úng mãi mới mở được mồm

- Tôi ,,xin lỗi ,,

- Xin lỗi mà xong sao ? Giờ cái trán của tôi thì cô tính sao đây? Nói mồm thì ai chả nói được !

Tôi biết mình đã hơi quá rồi nên tôi ngồi im ,, tôi đang nghĩ chắc anh ta đuổi tôi về nhưng ko ngờ anh ta lại cười rất tươi

- Cô làm tôi thấy tò mò về cô rồi đấy, giờ chúng ta gác chuyện cá nhân sang một bên nhé ,, giờ chúng ta bắt đầu phỏng vấn thôi , cô sẵn sàng chưa?

Tôi gật đầu

- Dạ vâng ạ!

....

Kết quả hơn tôi mong đợi tôi trúng tuyển và bắt đầu làm việc vào ngày mai luôn ,,ra khỏi cổng tôi mỉm cười

" Hoá ra anh ta là người biết suy nghĩ , vậy mà mình còn tưởng bị trượt rồi nữa ,,anh ta đúng là một nhân viên tốt nếu có dịp mình sẽ mời anh ta cafe "

Tôi gọi điện thông báo tin trúng tuyển cho con Lan nó cười phe phé và bắt tôi phải mời nó một bữa để ăn mừng cái vụ trúng tuyển đó ,,tôi ok luôn và nó qua đón tôi đi ăn mừng

Đang ngồi ăn tự dưng nó bảo

- Ê mày ,, giờ mày cũng tìm được việc rồi,, đến lúc mày kiếm người yêu rồi đấy ,, định cô đơn tới bao giờ nữa hả??

Tôi đang uống nước cam nghe nó nói mà tôi sặc sụa gần chết ,, nó vuốt lưng cho tôi với vẻ mặt thương cảm

- Ấy chết ,, tao biết mày đang rất cảm động nhưng cũng ko cần phải quá xúc động như vậy đâu ,, vì tao là bạn mày nên tao rất thương mày ,, tao muốn mày ko phải lủi thủi một mình nữa,, bạn bè ai cũng có người yêu cả rồi còn mỗi mình mày là ế thôi ,, nhìn mà tội !

Tôi lườm nó

- Kệ tao ,,

- Thì tao lo cho mày thôi ,, mày thử nghĩ xem mày lớn bằng từng này rồi mà vẫn chưa yêu lần nào ,, mày ko thấy tủi thân à? Nghe lời tao đi ,, có khi yêu vào mày lại sống thêm mấy chục năm nữa đấy ,,

Nghe nó nói mà tôi hơi chạnh lòng nó thừa biết là tôi chỉ còn sống được 3-4 năm nữa thôi mà nó lại nói vậy nhưng tôi ko trách móc nó đâu vì bản tính nó thật thà có sao nói vậy thôi chứ tốt tính lắm chả để bụng gì cả tôi trêu lại nó

- Tao chịu thôi ,, yêu đương gì nữa ,, ko có người yêu còn sống được vài năm ,, giờ có người yêu khéo lại chết sớm ,, mà giờ tao còn bao nhiêu dự định tao phải làm trước khi chết ,, nên mày cứ để tao bình yên như bây giờ là tao cám ơn mày rồi !

Nó nói mãi ko được nên cũng đành kệ tôi ,, ăn uống xong nó chở tôi về và ko quyên nhắc tôi uống thuốc và đi ngủ sớm nữa ,,,nó là con bạn thân từ thời mẫu giáo của tôi đấy ạ ,,!

...

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm ,, tôi hào hứng lắm tôi dậy rất sớm chuẩn bị mọi thứ ,, nhất là mái tóc giả làm sao thật chắc chắn mới được ,, sợ nhất là trong lúc làm việc chẳng may bị rơi mất tóc thì tôi xấu hổ lắm biết đút mặt vào đâu được ,, rồi mọi người sẽ thế nào khi thấy quả đầu trọc lốc của tôi ,, nghĩ thôi mà tôi đã thấy ngại lắm rồi ,,!tôi phải cẩn thận mới được !

Tôi được chị Nga đưa vào bàn làm việc của mình ,,

- Em mới tới có gì ko hiểu cứ hỏi chị , đừng ngại em nhé !

- Dạ , em cám ơn chị ạ!

Tôi đang ngồi làm quen với mọi người trong phòng thì anh ta bước vào ,,tôi liền vẫy anh ta

- Ê này ,, anh cũng làm trong phòng này hả ,, tôi quên chưa giới thiệu cho anh biết nhỉ ? Tôi tên Minh Hoà rất vui khi gặp lại anh ở đây !

Cả phòng trố mắt nhìn tôi ,, riêng Hồng Loan thì tỏ thái độ gay gắt

- Này nhân viên mới ,, cô ăn nói với tổng giám đốc như vậy à? Hay cô muốn nghỉ việc ???

Tôi ngớ người ra

- Chị nói gì cơ??? Tổng ,, giám đốc ???? Là anh ta sao, sao có thể chứ???

Anh ta ko những ko giận mà còn cười và chìa tay ra

- Chào cô , tôi là Hoàng Hải ,, có gì ko biết mong cô chỉ bảo cho tôi với nhé?

Chị Nga vội ra kéo tôi

- Hoà em về chỗ làm việc đi ,,,, Tổng giám đốc đừng giận nó nhé , nó mới tới nên ko hiểu chuyện ạ !

Rồi chị nháy mắt tôi ý nói tôi xin lỗi Hải nhưng tôi lại ko hiểu ý tôi cười

- Vâng em làm việc đây ạ!

Hải cười rất tươi rồi anh ta về bàn làm việc ngồi tôi nhìn cái biển với dòng chữ

"Tổng Giám Đốc Hoàng Thế Hải"

Lúc này tôi mới bất an tôi lại ngồi im re k giám hó hé nửa lời ,, Hải nhìn tôi anh ta lại tự cười một mình , còn Hồng Loan thì có vẻ ko vui cô ta nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy ,,