Sau khi thả Lý Thiên Đường đi, Mẫn Nhu quay ngược đầu xe đi thẳng về hướng nhà tắm.
Cô ta phải hỏi Vương Cường một chút, tại sao lại không làm việc theo kế hoạch?
Khi xe chạy gần đến nhà tắm thì thấy ở trước cửa đại sảnh có rất nhiều người vây quanh, giống như xảy ra chuyện gì đó.
Trước cửa còn có hai chiếc xe cảnh sát đỗ ở đó, có cảnh sát đang khuyên những người vây xem lùi lại, kéo dây để thiết lập được cảnh giới.
Mẫn Nhu đậu xe ở ven đường, xuống xe đi tới, đứng ở sau đám người kiễng mũi chân lên nhìn những cũng không hiểu có chyện gì, cô ta liền hỏi một bác gái đứng bên cạnh: “Dì ơi, chỗ này làm sao vậy?”
Bác gái đang kiễn chân xem nào nhiệt cũng không lo lắng nhìn cô ta: “Nghe nói bên trong xảy ra án mạng, khiến nhân viên quét dọn vệ sinh bị dọa phát điên, chạy ra ngoài hô to gϊếŧ người!”
"A? Có người chết ở trong nhà tắm?"
Mẫn Nhu giật nảy mình, thuận miệng hỏi: "Người nào vậy?"
"Ai biết được, chỉ nghe nói là có ba người đàn ông, giống như muốn đi vào làm chuyện xấu gì đó!”
Khi bác gái nói đến đoạn này, trong đầu Mẫn Nhu ông lên một tiếng: Bị dọa, ba người đi vào làm chuyện xấu? Mấy người Vương Cường không phải là ba người muốn đi vào trong đánh Lý Thiên Đường sao? Kết quả Lý Thiên Đường ra, bọn họ lại không xuất hiện, chẳng lẽ là mấy người bọn họ?
Sau khi nghĩ được như vậy, Mẫn Nhu hoảng sợ, đưa tay lay lay người ở phía trước, muốn chen vào trong đám người.
Vừa bước được hai bước, cô ta bỗng nhiên tỉnh ngộ: Bây giờ cũng không thể đi qua đó, nếu để cho cảnh sát biết mấy người Vương Cường là người của tập đoàn Khai Hoàng, chắc chắn sẽ ngay lập tức tìm đến tổng giám đốc Nhạc để điều tra, đến lúc đó cô ta cũng sẽ chịu trách nhiệm tương đối nghiêm trọng.
Ông, ong ong, điện thoại di động trong tay Mẫn Nhu rung lên.
Cúi đầu nhìn, là điện thoại của tổng giám đốc Nhạc, cô vội vàng quay người bước nhanh đến trước xe sau đó mới dám ấn nút trả lời.
Giọng nói vô cùng nhàn nhã của Nhạc Thanh Hà truyền đến: "Tiểu Nhu, bây giờ có phải tên khốn kiếp kia đang rất thảm không?”
"Nhạc, tổng giám đốc nhạc, cô chạy nhanh đi, lập tức rời khỏi thành phố Châu Đông!"
Mẫn Nhu đang rất lo lắng, giọng nói cũng nức nở như đang khóc.
Nhạc Thanh Hà sửng sốt: "Sao vậy?"
"Ba người Vương Cường đều chết, chết trong nhà tắm!”
Sau khi Mẫn Nhu nói xong câu đó thì đứng cũng không vững nữa, liền dựa vào đầu xe.
"Cái gì, mấy người Vương Cường chết trong nhà tắm?”
Nhạc Thanh Hà đang muốn uống nước, sau khi nghe cô ta nói như vậy thì cái chén cạch một tiếng rơi xuống bàn.
Mẫn Nhu đưa tay che miệng, liều mạng gật đầu: "vâng, cảnh sát đến rồi."
"Là ai gϊếŧ bọn họ?"
"Không, không biết. Hức, tổng giám đốc Nhạc, cô nhanh chóng tời khỏi thành phố Châu Đông đi, tôi đoán là Lý...”
"Lý Thiên Đường!"
Nhạc Thanh Hà nghiến răng nặn ra cái tên này.
Mấy người Vương Cường đi nhà tắm, chính là muốn giáo huấn Lý Thiên Đường, kết quả lại chết ở trong đó, người gϊếŧ bọn họ không phải Lý Thiên Đường thì còn có thể là ai?
Cô nằm mơ cũng không thể ngờ, Lý Thiên Đường lại hung ác như vậy, cũng vì cô muốn giáo huấn anh ta một trận mà anh ta lại dám gϊếŧ người.
"Tổng giám đốc Nhạc, cô đi nhanh đi, muộn nữa sẽ không kịp!”
Mẫn Nhu hít mũi, liền nhe thấy có người hỏi: “A, thư ký Mẫn, cô sao vậy?”
"Tôi, tôi Vương Cường!"
Mẫn Nhu rưng rưng mắt ngẩng đầu lên, thì thấy bọn người Vương Cường, cô ta sững sờ một lát mới hỏi: “Mấy người, không, không chết?”
"Không, chúng tôi không phải đang rất tốt sao?”
Mấy người Vương Cường có chút buồn bực liếc mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao thư ký Mẫn lại hỏi như vậy.
Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy cảnh sát ở trước cửa nhà tắm thì bỗng hiểu ra, vội vàng giải thích: “Thư ký Mẫn, có lẽ cô hiểu nhầm rồi!”
Mấy người Vương Cường đều sống sờ sờ đứng ở đây, Mẫn Nhu lập tức hoàn hồn, vỗ đầu hỏi: "Mấy người không phải đến nhà tắm dạy dỗ Lý Thiên Đường sao?”
"Chúng tôi đã tiến vào, nhưng tìm bên trong cả buổi cũng không biết anh ta ở phòng tắm nào, ôi, thư ký Mẫn, sao cô lại giẫm vào chân của tôi như vậy?”
Vương Cường ôm cái chân phải bị đôi giày cao gót giẫm phải, nhảy lòng vòng tại chỗ như khỉ.
Mẫn Nhu không quan tâm đến việc hắn ta bị đau, đưa tay lau nước mắt, giơ điện thoại lên nói: “Tổng giám đốc Nhạc, cô không cần chạy trốn, ba tên ngốc này vẫn còn đang sống!”
Lúc thư ký Mẫn gọi điện thoại, Lý Thiên Đường cũng nhận được điện thoại của ông già, giọng nói rất thấp, thần bí như đảng phái ngầm: “Có nói chuyện thuận tiện không?”
"Thuận tiện, cho dù tôi kêu phi lễ cũng không ai quan tâm.”
Đóng cửa phòng thay đồ lại, Lý Thiên Đường ngồi xuống ghế.
Ông già mỉm cười ở đầu dây bên kia: "Nhìn thấy Thanh Hà không?”
"Ừm."
"Thế nào, xinh đẹp không?”
"Tàm tạm."
"Thích không?"
Lúc ông già hỏi vấn đề này, giọng nói giống như trẻ ra rất nhiều.
"Thích? Có ý gì?"
Lý Thiên Đường ngẩn người.
ông già cũng vừa nhận ra được rằng mình nói lỡ miệng, ông ta cười hắc hắc nói: “Không có ý gì, chỉ là thuận miệng thôi!”
"Vậy ông đừng có nói về những vấn đề vô nghĩa này!”
Lý Thiên Đường vắt chéo chân, lạnh nhạt nói: “Trước nói cho ông một chuyện, có người muốn gϊếŧ tôi!”