Trầm Ý đã xuyên đến thế giới này năm năm trước.
Lúc đó, nguyên chủ trên đường bị xe hơi đυ.ng chết tại chỗ.
Sau khi cậu nhập vào, phải nằm viện cả năm mới gượng dậy được cơ thể tan nát này.
Sau đó vẫn thỉnh thoảng đau đầu, nhức não, thậm chí chỉ cần đi xa một chút là tim đập loạn nhịp.
Những năm qua, Trầm Ý tới bệnh viện nhiều hơn cả về nhà.
Nếu không phải cha của nguyên chủ cho rằng không may mắn, cậu đã xin một thẻ VIP theo năm ở bệnh viện.
May mắn là với thân thể tàn tạ, Trầm Ý vẫn cắn răng học xong đại học, vài tháng trước đã thành công lấy được chứng nhận tốt nghiệp.
Sau khi tốt nghiêp, Trầm Ý vốn định ỷ lại vào cha và ở nhà làm cá mặn. Nhưng cách đây vài ngày, cậu ấy bất ngờ nhận được điện thoại từ công ty quản lý, nói đã sắp xếp cho cậu tham gia một chương trình tạp kỹ.
Công ty quản lý này là nơi mà nguyên chủ, với ước mơ trở nên nổi tiếng, bị lừa ký hợp đồng ngay khi vừa thành niên.
Hợp đồng ký năm năm, thấy còn vài ngày nữa là hết hạn, người đại diện mới nhớ ra Trầm Ý, cho nên ném cho cậu một tài nguyên.
Người đại diện phụ trách Trầm Ý còn quản lý thêm một vài ngôi sao tuyến bốn/năm, rõ ràng không coi trọng Trầm Ý - người yếu đuối và hay ốm đau này.
Thậm chí còn lười gặp mặt Trầm Ý, trực tiếp giải thích qua điện thoại:
"Cậu liên hệ với trợ lý đạo diễn chương trình đi, bên đó tình cờ thiếu một khách mời, nếu không vì gấp gáp cần người, dù là chương trình nhỏ cũng không đến lượt cậu đâu."
Trầm Ý đã bị bệnh năm năm qua, trong khoảng thời gian đó cậu không tham gia được bất kỳ chương trình hay phim ảnh nào.
Trên Weibo, chỉ có hai người theo dõi cậu, một là tài khoản hỗ trợ quay thưởng, một là người cha ủng hộ cậu theo đuổi giấc mơ giới giải trí.
Ngay cả lượt theo dõi mua bằng tiền cũng không có.
Thật đáng thương đến cùng cực.
Tuy nhiên, Trầm Ý không quan tâm lắm, nằm phịch xuống ghế sofa, mắt hờ hững nhìn trần nhà, lầm bầm:
"Có cách nào từ chối không?"
Sờ lên ngực mình, cậu ngừng một chút rồi nói thêm:
"Anh biết đấy, tôi có một trái tim không được tốt lắm."
Nghe vậy, mí mắt của người đại diện giật một cái.
Thật ra lúc mới ký hợp đồng, anh ta rất kỳ vọng vào Trầm Ý.
Không gì khác, chỉ vì gương mặt Trầm Ý quá đẹp.
Làn da trắng tinh khôi, không tì vết, còn đẹp hơn nhiều nữ minh tinh trong giới. Chỉ cần nhìn qua một lần là như đang phát sáng.
Khuôn mặt đẹp như vậy nếu xuất hiện trước ống kính chính là bảo bối thu hút fan!
Lúc Trầm Ý bị tai nạn, anh ta còn rất nhiệt tình chạy đến thăm vài lần.
Thậm chí sau khi Trầm Ý xuất viện, anh ta còn kiên trì mang theo vài kịch bản phim và chương trình tạp kỹ đến gặp Trầm Ý.
Lúc đó, nhìn khuôn mặt Trầm Ý, người đại diện chắc nịch bảo đảm chỉ cần cậu diễn theo hình tượng của công ty đặt ra, chắc chắn sẽ nổi tiếng!
Lúc đấy sẽ trở thành rau hẹ mới... ý là nguồn lưu lượng mới của công ty!
*Rau hẹ mới: nguồn hút máu mới.
Nhưng Trầm Ý chẳng hứng thú chút nào, cậu ấy ngồi trên ghế sofa chậm rãi gặm táo.
Ăn xong táo, lau tay sạch sẽ, cậu liền đặt tay lên ngực, giả bộ làm động tác tim ngừng đập ngay tại chỗ.
Thế là cậu ấy nằm thẳng cẳng, mặt tái nhợt và được đưa thẳng đi cấp cứu.
Tiếng còi cứu thương và gương mặt trắng bệch như người chết của Trầm Ý khiến người đại diện theo đến bệnh viện sợ hết hồn.
Sợ cậu ấy sẽ chết ngay lập tức.
Người đại diện hoảng loạn và trong trạng thái mê man, đứng ngoài phòng bệnh như một kẻ ngốc, dưới sự thúc giục liên tục của y tá, anh ta vẫn trả tiền viện phí cho Trầm Ý.
Cảnh tượng như vậy xảy ra một hai lần, người đại diện cũng hết kiên nhẫn và chỉ đơn giản là gạch tên Trầm Ý ra khỏi danh sách mà mình định đẩy lên.
Với cơ thể bệnh hoạn như vậy, chỉ sợ tốc độ nổi tiếng của Trầm Ý còn chậm hơn cả tốc độ cậu ấy được đưa lên xe cấp cứu!
Dưới trướng người đại diện còn nhiều ngôi sao triển vọng nhưng vì lý do này hay lý do khác mà chẳng nhận được bất kỳ tài nguyên nào, vì vậy bọn họ rất khó tiêu thụ.
Trầm Ý cũng vậy, không phải không thể thành công, nhưng phải thành công dưới sự dìu dắt của anh ta!
Nếu không, dù bị vùi dập cho đến hư hỏng cũng chẳng sao cả.
Vì vậy, khi nghe Trầm Ý nói tim mình không tốt, ký ức đưa Trầm Ý đi cấp cứu của người đại diện dần hiện về.
Lúc đó, trong đầu anh ta dường như lại vang lên âm thanh còi xe cấp cứu inh ỏi.
Trong đêm gió lạnh thổi ào ào, nó chỉ khiến người đại diện nổi da gà.
Cắn răng, người đại diện đuổi âm thanh ma quái khỏi đầu, nói với giọng hơi bực tức:
"Hợp đồng của cậu với công ty sắp hết hạn rồi, theo yêu cầu của hợp đồng, cậu phải nghe theo sự sắp xếp của công ty để hoàn thành ít nhất một công việc, nếu không hợp đồng sẽ không được hủy bỏ."
Quy định này nhằm ràng buộc nghệ sĩ và công ty, thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của cả hai bên, để bảo đảm quyền lợi cho nhau.
Nhưng đột nhiên, mắt Trầm Ý mở to, giống như cá mặn thành tinh, nhìn trừng trừng.
Mãi một lúc sau, cậu ấy mới hồi phục tinh thần, đành thở dài nói:
"Ồ."
Nghe giọng nói như sắp chết của Trầm Ý, người đại diện suýt ngất xỉu vì tức giận.
Cuộc trò chuyện của hai người không vui vẻ gì, nhưng rốt cuộc cũng đạt được thỏa thuận…
Trầm Ý sẽ tham gia chương trình này và hợp đồng sẽ không được gia hạn sau khi hết hạn.
Mà Trầm Ý nhìn qua dòng thông tin cơ bản về chương trình được gửi qua điện thoại, mới phát hiện ra...
Có vẻ mình không đơn thuần chỉ xuyên không, mà là xuyên vào một tiểu thuyết về giới giải trí?
Tác giả có lời muốn nói:
Mở truyện mới này, lần này chủ yếu kể về câu chuyện nuôi dạy trẻ theo kiểu vạn sự tuỳ duyên, hi vọng các bạn dễ thương thích nha ~