Mộ Vân Hoa thầm nghĩ nếu không phải hắn được dạy dỗ từ bé thì chắc chắn lúc này sẽ biến thành sói nhào lên, giúp cho bé nũng nịu này hiểu hậu quả của việc tùy tiện làm nũng với đàn ông.
Du Bạch Ninh còn cố tình lại gần, nhẹ nhàng kéo áo hắn, tiếp tục làm nũng: “Anh ơi, được không ~”
Lực sát thương của lần này rất lớn. Tai Mộ Vân Hoa đỏ rực, hắn hít sâu rồi ho nhẹ một tiếng, giả bộ bình tĩnh.
Tuy nhiên, giọng nói khàn vẫn làm lộ ra sự mãnh liệt trong lòng hắn: “Được, tôi mua cho cậu.”
Đầu ngón tay hắn tê dại, hận không thể đè bé nũng nịu này lên tường, mạnh bạo….. Không được.
“Ha ha ha, tôi biết mà, không ai có thể từ chối được khi tôi giả giọng hết.” Du Bạch Ninh thoát vai trong một giây, dùng giọng thật nói. Cậu vui vẻ nhảy nhót đẩy xe đi: “Tôi không chỉ có nhiều chị em mà còn có nhiều anh em đó!”
Có người lúc đầu ghét cậu, muốn bắt nạt cậu. Nhưng Du Bạch Ninh co được dãn được, nhận một đống anh chị, họ luôn bảo vệ cậu. Thậm chí hoa khôi trường cũng nói muốn theo đuổi cô ấy thì phải lấy lòng Du Bạch Ninh trước.
Vì thế, những nam sinh muốn bắt nạt cậu đều phải quay ra lấy lòng cậu.
Du Bạch Ninh còn cảm thấy mình như cầm kịch bản vạn nhân mê.
Mộ Vân Hoa đi chậm lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn theo bóng dáng Du Bạch Ninh.
Nếu lúc này Du Bạch Ninh quay đầu thì chắc sẽ bị dọa sợ bởi ánh mắt như muốn ăn sạch cậu.
Hai người mua xong đồ. Lúc ra khỏi cửa, hai tay Mộ Vân Hoa xách hai túi đồ, tay Du Bạch Ninh thì cầm một cây kem ăn rất vui vẻ.
Cái lưỡi hồng nhạt liếʍ rồi liếʍ, trông vừa hồn nhiên vừa quyến rũ. Mộ Vân Hoa muốn nói cậu đừng liếʍ nữa nhưng lại nhịn xuống.
Biết liếʍ thế thì liếʍ chỗ khác cũng sẽ….. Dừng lại, không được nghĩ nữa.
Cuối cùng, Mộ Vân Hoa chỉ đành nhắm mắt làm ngơ, nói sang chuyện khác.
“Nhà cậu ở đâu? Để tôi đưa cậu về.”
Du Bạch Ninh vội từ chối: “Cảm ơn anh. Nhưng không cần đâu, tôi đi xe buýt về nhà cũng được.”
“Đi thôi, lên xe.” Mộ Vân Hoa ấn khóa, “Hôm nay tôi rảnh, nhân tiện làm quen đường xá nơi này luôn. Tôi còn ở lại đây hơn tháng nữa, không thể ở trong suốt được.”
Du Bạch Ninh bị thuyết phục: “Được, cảm ơn nha.”
Du Bạch Ninh lại hóa thân thành hướng dẫn viên, chỉ cho Mộ Vân Hoa đường về nhà cậu. Lúc này vẫn còn sớm, cậu về vừa kịp nấu cơm tối cho mẹ.
Lúc đi qua một con đường nhỏ, Du Bạch Ninh tinh mắt nhận ra một ông cụ ngã ra đất, không biết có phải ngất rồi không. Rất nhiều người vây xung quanh nhưng không ai dám lại gần xem xét.
Mộ Vân Hoa cũng nhìn thấy lập tức dừng xe, cùng Du Bạch Ninh xuống xe chạy qua.
Ông cụ bị ngã khoảng 7-80 tuổi, tóc bạc nửa, người ngã trên đất hơi co giật, miệng méo. Mộ Vân Hoa lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay bắt mạch cho ông cụ. Du Bạch Ninh nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra quay lại.
Có thể là cậu nhỏ mọn nhưng cậu hay xem tin tức trên mạng, chuyện như này phải luôn quay lại chứng cứ, đề phòng bị đổ tội.
Mộ Vân Hoa bắt mạch xong, vạch mắt ông cụ kiểm tra con ngươi. Thấy động tác của hắn chuyên nghiệp, người xung quanh tò mò hỏi: “Anh bạn trẻ, cậu là bác sĩ à? Trông cậu trẻ quá.”
Du Bạch Ninh kiêu ngạo trả lời: “Anh ấy là bác sĩ Trung y đó. Có ai gọi cấp cứu chưa ạ?”
Có người trả lời: “Gọi cho bệnh viện Nhân Dân rồi, chắc là sắp đến rồi đấy.”
Du Bạch Ninh gật đầu, không nói nữa.
Lúc này, Mộ Vân Hoa đã kiểm tra xong cho ông cụ. Ông ấy bị đột quỵ do cao huyết áp. Hắn lập tức đỡ gáy ông, để ông nằm thẳng rồi lấy ra một cái túi trong người.
Hắn mở ra, bên trong chính là ngân châm.
Du Bạch Ninh đã từng bị kim đâm, cảm nhận rõ ràng sự thần kỳ của châm cứu. Cậu bỗng có cảm giác tự hào kì lạ, bác sĩ Mộ lúc chữa bệnh cứu người đẹp trai ghê!
Tay Mộ Vân Hoa rất vững, nhanh chóng đâm vào ba huyệt Nhân Trung, Lao Cung, Dũng Tuyền. Hắn tiếp tục đâm thủng huyệt Thập Tuyên, chính là mười đầu ngón tay của ông để lấy máu, dòng máu màu đỏ nâu chảy ra. Du Bạch Ninh lập tức đưa khăn giấy cho hắn.
Mộ Vân Hoa ngước mắt lên, khuôn mặt tuấn tú kiên nghị, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
Gần đó, mấy cô gái trẻ che miệng hét trong lòng. Du Bạch Ninh nghe rõ lời của mấy cô ấy: “Anh bác sĩ đẹp trai quá, tớ muốn sinh con cho anh ấy!”
Du Bạch Binh gật đầu đồng tình, nếu cậu sinh được thì cậu cũng sẽ đẻ cho bác sĩ Mộ 18 đứa để cổ vũ!