Edit + Beta: VịtSinh nhật 30 tuổi của Lâm Chu Độ trải qua hết sức rối loạn.
Cậu vốn đều sắp quên mất chuyện này rồi, hoặc là nói, tận lực quên đi. Cậu rất am hiểu lừa mình dối người, dường như cậu không trải qua sinh nhật này, có thể luôn dừng lại ở mốc thời gian đó, không cần chảy tới năm tháng sau này. Đáng tiếc fans của cậu không chút nào hiểu được phần tâm tư này, náo loạn một trận, cảm thấy ngày quan trọng như vậy đã sắp đến, phòng làm việc vậy mà đến giờ vẫn một chút động tĩnh không có, quả thực tội không thể tha. Có người còn bắt đầu nhớ lại năm xưa, nhớ tới Trần Cảnh Tồn, nói hắn mặc dù có lúc không đáng tin, nhưng ít nhất loại chuyện nhỏ này vẫn có thể làm tốt. Không chỉ là ý kiến fans, vị kia trong nhà cũng hết sức không vui, nói ngày quan trọng như vậy tại sao không thể vui vẻ ăn mừng, bởi vì 30 tuổi đã cảm thấy già? Vậy anh còn......
Được rồi được rồi.
Vé vào cửa meeting phân phối thế nào lại là vấn đề, bất kể sắp xếp như nào luôn sẽ có người không hài lòng. Phòng làm việc cũng không tới mức hồi báo loại chuyện này cho Lâm Chu Độ, nhưng Lâm Chu Độ thỉnh thoảng lên Weibo, luôn nhận được luận văn nhỏ tin nhắn riêng dài dòng dạy cậu nên đi thế nào. Vốn chỉ là mở hòm thư riêng ra, loại bỏ ký hiệu thông báo, bên kia lại một mực gửi, căn bản không ngừng nghỉ, Lâm Chu Độ có chút phiền, kéo đen mấy fans thật sự bệnh thần kinh luôn mồm "Nếu không nghe lời tôi anh sẽ khét tới tâm trái đất không cách nào cứu được, tôi là để ý anh mới dạy anh không được không biết điều".
Đám fans quyết giữ ý mình thật là đáng sợ, Lâm Chu Độ nghĩ lại phát sợ mà nghĩ, vẫn may Tạ Thành Văn đã làm người lại lần nữa.
Tạ Thành Văn cũng không rảnh như vậy, đừng nói gửi tin nhắn riêng, ngay cả tin tức cũng ít đăng, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm. Lúc Lâm Chu Độ xem tin thức, lại nhìn thấy tên Tạ Thành Văn, viết công nghiệp điện ảnh Phù Đồ tuyên bố, dùng Tạ Thành Văn và đạo diễn lớn Khưu Văn Lễ làm chủ đạo, đẩy ra "Kế hoạch nền tảng", bồi dưỡng đạo diễn trẻ tuổi, chung sức hợp tác, tạo ra nhiều bộ phim điện ảnh chất lượng cao hơn.
Cậu đi hỏi Khưu Văn Lễ tại sao lại hợp tác với Tạ Thành Văn, Khưu Văn Lễ ban đầu vẫn muốn kiếm cớ: "Tôi đây là bị ép bất đắc dĩ, hiện tại bao nhiêu hạng mục ngừng quay, lượng khai máy càng ngày càng thấp. Người ngốc như Tạ Thành Văn nhiều tiền, không tìm hắn còn có thể tìm ai chứ!"
Lâm Chu Độ liền an tĩnh mà nghe đạo diễn lớn chửi rủa Tạ Thành Văn.
Nhưng Khưu Văn Lễ nói, vẫn là tán gẫu với Lâm Chu Độ: "Hơn nữa Tiểu Lâm, chất lượng phim điện ảnh hiện tại có, cũng đúng là quá dung tục. Cậu khả năng cũng không có chú ý tới mấy bộ phim nát kia, không có chút dinh dưỡng nào, lại đang đè ép thị trường, có thể là vì rửa tiền, có thể chỉ là người ngoài nghề muốn kiếm tiền thao tác linh tinh. Nhưng chân chính có thể quay bộ phim hay, lại bởi vì không có tài chính không có phương pháp, ngay cả chiếu phim cũng không làm được, cho dù vào rạp chiếu phim cũng không có thẻ.
"Tạ Thành Văn nói với tôi, muốn làm chuyện này, không chỉ là thao tác đơn phương. Đã muốn nâng đỡ đạo diễn trẻ tuổi, cũng phải bồi dưỡng khán giả. Hiện tại Phù Đồ nắm lấy thời cơ, mở rạp chiếu phim tới thành phố hạng 2-3. Sau này rạp chiếu phim của Phù Đồ có thể cho mấy phim điện ảnh có giá trị này nhiều thẻ hơn, mà không phải đương kì đυ.ng phải phim thương mại liền chỉ có thể xong đời......
Khưu Văn Lễ nói đến phim điện ảnh, cũng là tư thái thao thao bất tuyệt, tới sau đó, hắn đã quên mất lời xằng bậy mình nói, hắn nói với Lâm Chu Độ: "Tiểu Lâm, Tạ Thành Văn người này tật xấu rất nhiều, tôi thường xuyên không chịu nổi cậu ta. Nhưng tiền bạc đôi khi đúng là có thể thay đổi rất nhiều chuyện, huống chi cậu ta còn có nhiệt tình. Tạ Thành Văn trước kia từng nói với tôi là tài có thể tạo, khi đó tôi không tin, hiện tại cũng rất lo lắng. Cậu phải diễn phim thật tốt, làm diễn viên tốt."
Lâm Chu Độ tán gẫu với Khưu Văn Lễ xong, nhìn nhìn thời gian, cách meeting sinh nhật của cậu chỉ có 1 tiếng, cậu tới phòng hóa trang chuẩn bị.
Thợ trang điểm khen da dẻ cậu đẹp, không cần trang điểm quá đậm. Chỉ bảo cậu nhắm mắt lại, nói muốn làm sâu hơn một chút đường viền mắt.
Lâm Chu Độ ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để cho thợ trang điểm makeup. Bàn chải ở trên mặt cậu phẩy qua, cậu nghe thấy thợ trang điểm do dự hỏi: "Anh đang khóc sao?"
Kỳ thực cũng không có bao nhiêu nước mắt, chỉ có khóe mắt ẩm ướt, cho nên thợ trang điểm mới không xác định. Lâm Chu Độ thô bạo mà dùng ngón tay xoa xoa, cười nói: "Nghĩ đến sau hôm nay đã sắp đầu 4 rồi, thương tâm muốn chết.
Nói dóc không tốt, nhưng nước mắt là thật.
Cậu hiện tại vô cùng muốn về, muốn nói với Tạ Thành Văn, em ngày đó nói đều là giả, anh không chỉ là một thương nhân đầu tư phụ trách đưa tiền, anh khả năng còn yêu nghề này hơn em.
Lâm Chu Độ làm diễn viên, mỗi một bước đều đi vô cùng khó khăn, nhưng cậu ít nhất còn có nhiều fans như vậy, bỏ ra của cậu sẽ nhận được đánh giá chính diện. Nhưng Tạ Thành Văn thì càng thêm khó khăn, người khác cảm thấy là theo lý phải làm, bất quá là đánh cờ thương mại, buôn bán thua lỗ đều là tự chuốc. Tạ Thành Văn lúc ấy nghe thấy nói như vậy, sẽ thương tâm chứ? Lâm Chu Độ không quá xác định. Cậu cho tới bây giờ, mới hậu tri hậu giác mà khổ sở.
Nhưng lại không có thời gian phát triển tâm tình tiêu cực, lập tức phải lên sân khấu, nhiều người như vậy ngàn dặm xa xôi chạy tới, để nói với cậu một tiếng sinh nhật vui vẻ, cậu nên quý trọng.
Phòng làm việc chuẩn bị cũng coi như đầy đủ, cả sân khấu phía dưới, fans rất hài lòng. Duy nhất không hoàn mỹ là, khách mời thần bí của lễ sinh nhật là Tiền Nhạc Thiên, bọn họ nhìn thấy Tiền Nhạc Thiên, chỉ có cảm xúc kẻ thù gặp mặt tên ghen ăn tức ở, chỉ là nhìn vào mặt mũi của Lâm Chu Độ mới không phát tác cũng không có phản đối. Tiền Nhạc Thiên hôm nay lại còn là tới hát, ở trên sân khấu nói, có một bài hát, muốn tặng cho người bạn lâu năm Lâm Chu Độ đây.
Lâm Chu Độ nghĩ, trời ạ, không phải muốn hát bài hát gốc chứ, vậy fans của mình cũng quá đáng thương, mình cũng rất thảm, đây là tai nạn lao động a.
Vẫn may không phải.
Tiền Nhạc Thiên nói, bài hát này tên là《Thời đại vui vẻ của tôi》.
Fans dưới sân khấu vẫn không có phản ứng gì, chỉ có Tiền Nhạc Thiên một mình hát tới high. Tới sau meeting, còn hỏi Lâm Chu Độ, hắn hát thế nào, có cảm động lắm hay không.
Lâm Chu Độ không khách khí nói chả ra gì.
"Làm sao sẽ chả ra gì chứ," Tiền Nhạc Thiên không biết mệt hỏi, "Đây chính là lời chúc tôi đối với cậu, không có chút trả giá nào hát bài hát hạnh phúc nhất, bao lãng mạn!"
"Tôi không làm được." Lâm Chu Độ nói, "Cái này cũng quá lý tưởng hóa."
"Cậu có thể." Tiền Nhạc Thiên không đồng ý kết luận này, "Một ngày nào đó cậu có thể."
Đây khả năng chính là nguyên nhân Tiền Nhạc Thiên có thể làm bạn cậu lâu như vậy.
Sau khi quay về, Tạ Thành Văn quả nhiên đang chờ Lâm Chu Độ.
Thời gian này đã sớm không thích hợp ăn cơm, Tạ Thành Văn mở bình rượu ra, rót trong chén uống chung với Lâm Chu Độ.
"Sinh nhật vui vẻ." Hắn nói với Lâm Chu Độ, thanh thế không lớn như mấy tiếng trước, chỉ có hai người bọn họ.
Loại cảm giác áy náy này lại xông lên đầu. Lâm Chu Độ nghĩ Tạ Thành Văn vốn không cần như vậy, nếu như hắn tìm người khác, tỷ như bất kỳ một nữ minh tinh nào trong truyền thuyết, hắn đều có thể đường hoàng mà tới trường hợp công khai, cùng người khác nói với người mình yêu những lời này.
Đây đều là Lâm Chu Độ hại, hơn nữa Lâm Chu Độ còn không muốn buông tay. Cậu cùng Tạ Thành Văn hôn môi, cắn cổ Tạ Thành Văn, dùng sức có chút lớn, Tạ Thành Văn "Sshh" một tiếng, lại không ngăn cản. Cậu dựa vào trên vai Tạ Thành Văn, trên người Tạ Thành Văn có mùi rất dễ ngửi, vẫn là hãng sữa tắm đàn ông đó, nhưng lại không chỉ vậy. Lâm Chu Độ đã không thể nào nhớ được thứ mình mười mấy năm trước phát ngôn rốt cuộc là mùi gì, nhưng cậu sẽ nhớ mùi của Tạ Thành Văn, không đủ nồng, không có tính xâm chiếm, nhưng dịu dàng vây quanh cậu.
"Hồi em trải qua sinh nhật 27 tuổi, đột nhiên ý thức được em đã không trẻ nữa, vào nghề gần 10 năm, lập tức sẽ tới 30 tuổi." Lâm Chu Độ nói, "Em hồi đó cho rằng tuổi 30 của em nhất định sẽ là một dấu mốc trung niên không có thú vị nhàm chán, chẳng nên trò trống gì. Nhưng qua mấy ngày, em gặp được anh."
Mà Tạ Thành Văn sớm hơn trước đó, đã gặp được cậu.
Bỏ lỡ thật lâu cũng không sao hết, tương lai còn có thời gian dài như vậy.
Mà trước khi ngày mai đến, bọn họ ôm nhau, hôn môi, làʍ t̠ìиɦ, sau đó ở trong mệt mỏi thoả mãn, ngủ thật say, tới lúc ánh mặt trời giương lên.