Chương 47

Edit + Beta: Vịt

Tạ Thành Văn thoạt nhìn rất không nguyện ý trả lời.

"Không cần thiết chứ." Tạ Thành Văn nói, hắn thoạt nhìn thật sự rất kháng cự.

"Ài, bệnh nhân ngay cả muốn nghe chút lời hay ho cũng không nghe được." Lâm Chu Độ nói tới bi thảm, giống như mình lập tức sẽ bệnh nan y bỏ mình vậy.

Tạ Thành Văn cực kỳ khổ não, nhưng hôm nay tự mình chạy tới đưa hàng đến nhà, vốn chính là nên nói rõ ràng mọi chuyện cần thiết. Mặc dù hắn tưởng tượng phần sẽ nói với Lâm Chu Độ, có hơi khác chút với tình huống thực tế hiện tại.

"Có một buổi tối, họp hội nghị video rất quan trọng, thảo luận khốn cảnh hiện tại và lối ra tương lai của Phù Đồ. Anh đột nhiên nhớ đến em." Tạ Thành Văn nói, "Kỳ thực cũng không nghĩ lâu lắm, chỉ là cảm thấy em ở Phù Đồ, có chút làm lỡ phát triển của em, phải làm một chút công tác chuẩn bị, sau đó đẩy em ra ngoài."

Cụ thể thực thi như nào, cũng là Trần Cảnh Tồn thao tác, Tạ Thành Văn không có nhiều tinh lực như vậy đi mưu kế mỗi một bước, hắn còn có rất nhiều việc khác phải làm. 10 năm trước, hắn thử qua, thất bại, lần này hắn để cho Trần Cảnh Tồn am hiểu hơn đi thực thi, nếu như Lâm Chu Độ vẫn không thể đi ra, vậy cũng chỉ có thể nói mệnh không tốt. Tạ Thành Văn không làm khác được, cũng sẽ không đi phát lương thực cứu tế cho Lâm Chu Độ.

"Làm ra quyết định cũng chỉ dùng một lát, sau đó vẫn là xem báo cáo tài chính của công ty, nhìn tổng kết đưa lên." Tạ Thành Văn lề mà lề mề, rốt cuộc nói đến chỗ mấu chốt, "Nhưng đêm đó, anh mơ đến em."

"Mơ gì?" Lâm Chu Độ hỏi.

"Một giấc mơ khá da^ʍ uế sắc tình." Tạ Thành Văn nói, "Mơ anh đang thượng em."

"Không phải chứ anh," Lâm Chu Độ không nhịn được thổ tào, "Mộng xuân mà thôi."

"Không chỉ là mơ." Đây đối với Tạ Thành Văn đúng là khá khó khăn, hắn vẫn nói tiếp, "Sau khi tỉnh lại, anh ở trên giường ngồi thật lâu mới tỉnh táo, ý thức được đây chỉ là một giấc mơ. Anh phát hiện, anh cũng hi vọng nó phát sinh ở hiện thực. Anh sẽ có du͙© vọиɠ với em, tới khi đó anh mới hiểu được."

Ý nghĩ này rốt cục ở trong đầu xuất hiện, nhưng lúc trước đó, kỳ thực đã cắm rễ sinh trưởng quá lâu. Tạ Thành Văn quanh minh chính đại mà lừa gạt bản thân như nào đi nữa, một khắc kia quyết tâm đẩy Lâm Chu Độ ra ngoài, ý thức của hắn vẫn như cũ mạnh mẽ xông vào thế giới nội tâm, dùng một phương thức trần trụi nói với hắn, mày không nỡ. Hắn sẽ muốn đập mở nắp thủy tinh, lấy găng tay xuống, đích thân đi chạm vào Lâm Chu Độ, cũng từ đó trở đi, Lâm Chu Độ người này, đối với Tạ Thành Văn mà nói, mới chân chính có nhiệt độ và cảm giác.

"Mặc dù em hình như hỏi không phải anh lúc này thì thích thượng em," Lâm Chu Độ nói, "Nhưng em quyết định khoan hồng độ lượng, cho câu trả lời của Tạ Thành Văn tiên sinh một phần thưởng."

(Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com humat3 và Sweek humat170893)

Cậu bán ngồi dậy, dành ra không gian để cho Tạ Thành Văn ngồi lên. Cong eo kéo tay cầm ngăn kéo, lấy ra một cái hộp không lớn, đưa cho Tạ Thành Văn.

"Mua đền anh mắt kính." Ngày đó cãi nhau, cậu đánh nát mắt kính của Tạ Thành Văn, "Nhà giàu mới nổi, mắt kính cũng phải mua Phổ Nghi, em tốn rất lâu mới ở Hồng Kông tìm được cùng loại."

Tạ Thành Văn không nghĩ tới phần thưởng là cái này, hắn sửng sốt chốc lát, nói: "Kỳ thực anh có mấy cái mắt kính."

Lâm Chu Độ không biết Tạ Thành Văn làm sao không nể mặt như vậy: "Vậy anh muốn không hả!"

"Đương nhiên muốn." Tạ Thành Văn được voi đòi tiên, "Nhưng em vốn nên đền cho anh, cái này không thể coi là phần thưởng. Còn có ngày đó em quẹt mắt anh bị thương, tiền chữa trị phí lỡ việc đều nên tính toán. Em còn mắng anh, phí tổn thất tinh thần dù thế nào cũng phải bồi thường chứ. Em nợ rất nhiều thứ."

Đệt, gian thương, Lâm Chu Độ hối hận: "Vậy anh muốn cái gì?"

"Rất nhiều rất nhiều." Tay Tạ Thành Văn duỗi vào trong quần áo Lâm Chu Độ, hôn xuống trán Lâm Chu Độ, "Tỷ như em nên mập hơn chút, không được bị thương nữa, lúc ra ngoài ít nhất phải ăn sáng......"

Sao còn quản nhiều vậy, Lâm Chu Độ nhưng không có thời gian oán trách, bận rộn để cho Tạ Thành Văn cởi nút áo, thuận tiện hắn ban ngày tuyên da^ʍ.

"Tỷ như ở cùng một chỗ với anh," Tạ Thành Văn nói, "Thật lâu thật lâu, em không còn có cơ hội đổi ý."

Lâm Chu Độ nghĩ, cậu nên cẩn thận lý luận với Tạ Thành Văn một phen, chỉ là thời cơ quá mức không đúng, cậu mới không cầu được, là Tạ Thành Văn chặn miệng cậu không cho cậu mở miệng, cậu vạn bất đắc dĩ đón nhận điều khoản Bá Vương này, không có chỗ trống đổi ý. Sau này đều phải cột vào với nhau, không chia ra nữa.