Chương 36

Edit + Beta: Vịt

Hai topic #Fans Lâm Chu Độ không có tố chất##Fans Tiền Nhạc Thiên không biết xấu hổ# này, ở trên khung tìm kiếm internet treo, thật sự có chút hết sức bắt mắt.

Căn nguyên vẫn là bởi vì sự rời đi của Lâm Chu Độ và Tiền Nhạc Thiên ký hợp đồng, Trần Cảnh Tồn biến thành người đại diện của Tiền Nhạc Thiên. Fans Lâm Chu Độ cũng kỳ quái, trước đó ngày ngày hi vọng Lâm Chu Độ rời khỏi Phù Đồ, đổi người đại diện không chuyên nghiệp không xứng chức Trần Cảnh Tồn này, sau khi Lâm Chu Độ tuyên bố không gia hạn với Phù Đồ, còn hoan hỉ chạy đi làm rút thưởng. Khiến Lâm Chu Độ cảm thấy khả năng toàn bộ thế giới chỉ một mình cậu không vui vẻ độc lập lập ra ngoài mở phòng làm việc, người khác đều vì sự lựa chọn này của cậu vỗ tay tán thưởng.

Nhưng sau khi phát hiện Trần Cảnh Tồn dẫn dắt Tiền Nhạc Thiên, bọn họ lại không vui. Lịch sử cấu xé của fans hai nhà có thể nói bắt nguồn sâu xa, vừa truy cứu ra, phải trước từ lúc Lâm Chu Độ vẫn chưa có danh tiếng mà tính, khi đó fan Tiền Nhạc Thiên luôn ngoài sáng trong tối ghét bỏ người bạn cọ nhiệt độ này. Đợi tới sau khi Lâm Chu Độ hot, fans Lâm Chu Độ mang chuyện cũ năm xưa ra bán thảm không chỉ một lần, không biết nói bao nhiêu lần mạc khi thiếu niên cùng (*), fan Tiền Nhạc Thiên lại không có ý nghĩ yếu thế, trào phúng sang năm đã 30 rồi còn ít tuổi, người nghèo bỗng giàu quả nhiên không thể chấp nhận. Ngươi tới ta lui cấu thành quen, chờ vừa nhìn thấy Trần Cảnh Tồn, fans Lâm Chu Độ phản ứng đầu tiên chính là người đại diện chó má Trần Cảnh Tồn này quả nhiên lật lọng nương nhờ doanh kẻ địch, phản ứng thứ 2 chính là Tiền Nhạc Thiên cướp tài nguyên của Lâm Chu Độ. Fans Tiền Nhạc Thiên càng không tình nguyện, tỏ vẻ Tiền Nhạc Thiên phát triển rất tốt, không ai cần Trần Cảnh Tồn, ai thích cần người đó cần. Thảm nhất vẫn là Trần Cảnh Tồn, giống như con búp bê vải rách bị ném tới ném lui, mỗi ngày tán gái cũng không tán yên ổn. Càng nghĩ càng giận, ấn điện thoại định đi mắng tên đầu xỏ Tạ Thành Văn, Tạ Thành Văn đang gọi điện thoại với Lâm Chu Độ đêm nay sung sướиɠ đấy, vừa thấy có người xen vào là Trần Cảnh Tồn, lúc này cúp điện thoại của Trần Cảnh Tồn ngay cả cút cũng lười nói.

((*) đủ của câu này là "30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây, mạc khi thiếu niên cùng": ý là con người sẽ thay đổi theo thời gian)

Lòng người dễ đổi, Trần Cảnh Tồn sắp cùng nghệ sĩ dưới tay mình Tiền Nhạc Thiên cùng nhau ôm đầu khóc rống, lên án đôi ác nhân kia không có chút lương tâm nào.

Tiền Nhạc Thiên yếu đuối cũng tìm Lâm Chu Độ đòi thuyết pháp, bởi vì fans Lâm Chu Độ vậy mà còn cắt nối biên tập tập hợp hiện trường tai nạn xe cộ của Tiền Nhạc Thiên, fan Tiền Nhạc Thiên ở trong comment chửi bới Lâm Chu Độ bảo cậu quản đám fans não tàn của mình, tay Lâm Chu Độ không cẩn thận trơn trượt ấn like.

"Thật là buồn cười quá." Lâm Chu Độ nói, "Gà kêu còn hát hay hơn cậu đấy!"

Tiền Nhạc Thiên kết bạn sơ suất, oán hận nói: "Cậu chờ đấy!"

Tiền Nhạc Thiên nói được là làm được, rất nhanh gửi tới cho Lâm Chu Độ một đoạn video ngắn, còn là dùng mail gửi, tiêu đề còn cực kỳ chấn động: Video tư mật của Lâm Chu Độ bộc quang, không nghĩ tới cậu ta vậy mà là người như vậy!!!

Lâm Chu Độ suy nghĩ mình cũng không có để lại tác phẩm nhϊếp ảnh gì, 8 phần là Tiền Nhạc Thiên quay. Mở ra vừa nhìn, quả nhiên là tên nhãi Tiền Nhạc Thiên này lần trước ở KTV thừa dịp Lâm Chu Độ uống say cầm điện thoại: "Nào nào nào, bạn nhỏ, Truth or Dare bắt đầu nha! Vấn đề thứ nhất, hiện tại độc thân sao?"

Lâm Chu Độ thật sự quá say, chỉ biết lắc đầu.

Tiền Nhạc Thiên lại hỏi: "Bắt đầu từ khi nào?"

Lâm Chu Độ dường như có chút tỉnh táo, lại có chút mê mang, cậu nói: "Tôi không biết."

Cái này còn có thể không biết, Tiền Nhạc Thiên có chút bất đắc dĩ: "Một vấn đề cuối cùng, người kia là ai?"

Lâm Chu Độ cười lên, cậu cười lộ ra biểu tình có chút ngu: "Hắn là......"

Màn hình đen.

Còn rõ ràng là bởi vì cắt.

Tiền Nhạc Thiên ở trong mail viết "Ha ha ha muốn bản gốc thì khóc cầu xin tôi", Lâm Chu Độ đương nhiên không khóc, cậu xem xong thậm chí còn không kịp reply nhục mạ Tiền Nhạc Thiên. Cậu ở studio chụp hình, còn tiếp nhận phỏng vấn, lần này cũng không phải phụ bản số đặc biệt hay là sách đặc biệt gì, là bìa mặt.

Nhưng Lâm Chu Độ vẫn nghĩ đến video kia, cậu thật sự không nhớ gì cả, mình lúc ấy nói gì, là tên Tạ Thành Văn sao? Một video say rượu mà thôi, còn là tự mình nói ra, cậu nhưng mong chờ đáp án kia, giống như kẻ ngốc.

(Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com humat3 và Sweek humat170893)

Phóng viên phát hiện Lâm Chu Độ thất thần, kéo cậu trở lại: "Gần đây tâm tình không tệ?"

Lâm Chu Độ hồi thần, tiếp tục cười híp mắt trả lời vấn đề. Đương nhiên không tệ, phim quay thêm vài cảnh là kết thúc rồi, còn được vào giải thưởng, nối gót lại có phim của Khưu Văn Lễ sắp quay. Khả năng năm mới của Lâm Chu Độ, đích xác sẽ là 1 năm may mắn.

Phóng viên nói tới rất nhiều năm trước, về đã từng của cậu, đỉnh nhân khí ngắn ngủi kia của cậu, và hot lại mấy năm sau của cậu. Hỏi cậu có cảm thấy tiếc nuối hay không, rõ ràng có nền tảng rất tốt, nhưng phí thời gian lâu như vậy.

"Sẽ không." Cái này đương nhiên là đáp án tiêu chuẩn nhất, nhưng Lâm Chu Độ lần này nói là nghiêm túc, "Tôi đương nhiên từng có tâm tình, cũng từng mất mát, nhưng sau đó tôi nghĩ rõ ràng vì sao."

"Bởi vì khi đó, tôi vẫn chưa xứng."

Đây là sự thật mà Lâm Chu Độ tốn rất lâu, mới nghĩ rõ ràng. Hết thời không phải là ngoài ý muốn, cậu hot, mới là ngoài ý muốn. Không có nền tảng diễn xuất, không có kinh nghiệm làm minh tinh, toàn bộ dựa vào cảm giác đi tìm tòi, linh quang chợt hiện và khuôn mặt coi như đẹp khiến cậu có tiếng tăm ngắn ngủi. Nhưng cái đó cũng không thể kéo dài, cũng coi như không được tài hoa. Để cho một con khỉ giam ở trong phòng gõ chữ cả đời, cũng có thể gõ ra một câu danh ngôn. Nhưng khỉ không làm nổi văn hào, Lâm Chu Độ khi đó cũng không làm được diễn viên chân chính. Cho nên cậu không chống đỡ nổi tài nguyên phía sau, cái này không trách Tạ Thành Văn, không trách Phù Đồ, Lâm Chu Độ cũng không muốn trách bản thân, kinh nghiệm không đủ không phải lỗi của cậu, đây chỉ là một loại tất yếu.

Chỉ có 10 năm sau đó, khi cậu đã trải qua đủ nhiều, không cần 1 bước lên trời, nên tới mới rốt cục tới. Cậu gặp qua rất nhiều diễn viên, có người sẽ vào lúc đối diễn niệm số, có người sẽ ngay cả số lời thoại cũng không khớp, nói hươu nói vượn niệm lát nữa đi ăn gì, cũng có lặp đi lặp lại nghiên cứu mỗi một động tác, chỉ đạo cậu đi suy nghĩ một đời của nhân vật thủ vai. Cậu từng hot, cũng từng rơi xuống, tâng bốc và thờ ơ đều sẽ đi qua, hiện tại chính là lúc tốt nhất. Lâm Chu Độ không tin giới phim ảnh tương lai sẽ không có tên của cậu, cậu đương nhiên sẽ đi thẳng tiếp, hơn nữa còn muốn đặt từng chiếc cúp vào trong tủ của Tạ Thành Văn.

Phỏng vấn và chụp hình đều cực thuận lợi, chờ lúc kết thúc, Lâm Chu Độ cầm di động tới, phát hiện sắc mặt người của phòng làm việc cũng không dễ nhìn lắm.

Cậu còn chưa kịp hỏi làm sao, đã nhìn thấy trên màn hình có mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ Tiền Nhạc Thiên. Còn chưa gọi lại, Tiền Nhạc Thiên lại gọi tới một cú điện thoại.

Lâm Chu Độ nhận điện thoại: "Cậu đòi mạng à?"

Âm thanh Tiền Nhạc Thiên chưa từng không lưu loát như vậy, hắn nói: "Chu Độ, có một chuyện, cậu bình tĩnh nghe tôi nói hết. Chờ đi tới, cậu muốn mắng tôi thế nào cũng được."

Tiền Nhạc Thiên nói: "Tôi không cẩn thận, đăng video kia ra rồi."

Thật là mỏ quạ đen, Lâm Chu Độ nghĩ, Tiền Nhạc Thiên đích xác là tới đòi mạng.