Edit + Beta: VịtCó lẽ là nguyên do ngủ đủ tốt, Lâm Chu Độ lúc tỉnh dậy, thoạt nhìn hoàn toàn không có dấu hiệu sưng phù. Hôm nay là ngày công bố phim truyền hình, lập tức sẽ phải phát sóng, bọn họ làm diễn viên cũng phải phối hợp tuyên truyền, Phương Hữu cũng tới. Lâm Chu Độ vốn còn lo lắng, thằng cha này có thể nhiều ngày không gặp, lại phát sinh xung đột gì với cậu hay không, nhìn thấy Phương Hữu liền hết sức đề phòng.
Phương Hữu lại ở hậu trường nhìn quanh, nhìn thấy Lâm Chu Độ, liền xông thẳng tới chỗ cậu. Vừa đứng vững liền hỏi: "Sao anh không follow tôi?"
"Há?" Lâm Chu Độ không hiểu.
"Follow weibo." Phương Hữu rất không bình tĩnh, "Weibo của tôi đã follow anh, sao anh không follow lại tôi."
Dáng vẻ lẽ thẳng khí hùng này của hắn, giống như Lâm Chu Độ follow lại là nghĩa vụ vậy. Lâm Chu Độ dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút không follow diễn viên cùng tổ không tốt lắm, hiện tại Phương Hữu trong mắt cậu chính là đứa nhỏ, Lâm Chu Độ đã không tức giận nữa. Lấy di động ra search tên Phương Hữu, ấn xong còn giơ màn hình điện thoại cho Phương Hữu nhìn: "Follow rồi, được rồi chứ?"
Phương Hữu lúc này mới thỏa mãn, nhưng lập tức lại có yêu cầu mới: "Nhanh quét mã chút, add friend tôi."
Lâm Chu Độ thật sự không hiểu: "Tôi không có nghĩa vụ này nhỉ?"
Phương Hữu thoạt nhìn lại có chút tức giận: "Tôi cũng không nói với ba tôi anh muốn gϊếŧ tôi, anh ngay cả add friend wechat cũng không muốn?"
Bịa đặt cũng thật tuyệt, Lâm Chu Độ bị ép thành tội phạm gϊếŧ người không thành, để cho giấu tự thật phạm tội, đành phải add phương thức liên lạc của Phương Hữu.
Phương Hữu nhận được lời mời của Lâm Chu Độ, lập tức cự tuyệt, hắn hết sức phấn khởi: "Đây nhưng là anh chủ động muốn add tôi. Nào, quét lại lần nữa, tôi cho anh thêm một cơ hội."
Lâm Chu Độ thật sự muốn gϊếŧ người.
Trẻ con thì sao, trẻ con nghịch không đánh thật sự không được, cậu làm bộ muốn đạp Phương Hữu, Phương Hữu lập tức né tránh: "Tôi nói với anh á, tôi thật sự từng luyện tập đấy! Lần trước cũng chỉ là không chuẩn bị tốt, mới cho anh cơ hội, được rồi được rồi, tôi add anh, nhanh lên chút!"
(Truyện chỉ được đăng lại truyenhdt.com humat3 và Sweek humat170893) Người tới hôm nay không chỉ có diễn viên biểu diễn, còn có Tiền Nhạc Thiên, hắn là người biểu diễn ca khúc chủ đề bộ phim truyền hình này. Tiền Nhạc Thiên người này cũng thần kỳ, hắn đầu tiên là từ cuộc thi ca hát ra, nhưng hát cực kỳ khó nghe, nhưng khuôn mặt dễ nhìn, tổ tiết mục cũng tới về sau không còn cách nào mới loại bỏ hắn, nếu không cái ma âm xuyên lỗ tai kia, tiếp tục không thả tay sẽ bị chất vấn nội tình đen tối. Tiền Nhạc Thiên nhưng thủy chung không từ bỏ mơ ước âm nhạc của mình, mặc dù không tính là nghề chính, nhưng luôn phải thỉnh thoảng ra mấy bài hát, fans cũng đành phải rưng rưng cày cuốc.
May mắn chính là, Tiền Nhạc Thiên mấy năm nay dù gì cũng có thể hát không lệch nhịp nữa, hơn nữa trăm vạn tu luyện kỹ thuật âm, đeo lên kính lọc dày một chút, cũng không tính là khó nghe, bài hát chủ đề lần này, Lâm Chu Độ không cần nghĩ cũng biết, là tài nguyên Tiền Nhạc Thiên mặt dày đi yêu cầu, dù sao hắn độ nổi tiếng cao, fans cũng nhiều, có thể đủ tác dụng thúc đẩy, tổ phim cũng cớ sao mà không làm.
Nhưng Lâm Chu Độ thì thảm, Tiền Nhạc Thiên thật vất vả gặp mặt với hắn, đương nhiên phải náo nhiệt một phen. Hoạt động xong, Tiền Nhạc Thiên lại lôi kéo Lâm Chu Độ đi KTV, KTV căn bản chưa có thu vào ca khúc mới của hắn, hắn còn cứ đòi tìm điện thoại ra đối diện micro mở bài hát, cầm lấy một cái micro khác say mê mà hát. Lâm Chu Độ bị hắn hát tới lý trí rớt xuống rào rào, nhưng hành hạ một đợt lại một đợt, Tiền Nhạc Thiên hát xong bài còn chưa đủ, nhất định muốn lôi kéo Lâm Chu Độ tán gẫu về Tạ Thành Văn.
(Truyện chỉ được đăng lại truyenhdt.com humat3 và Sweek humat170893)Tiền Nhạc Thiên quả thực là pháo nổ liên hoàn, căn bản không cho Lâm Chu Độ chỗ trống xen mồm.
"Tôi phát hiện cậu lúc trước nghĩ lung tung cái gì, Tạ tổng người ta rõ ràng là chân ái với cậu được chứ?"
"Nếu không cậu con mẹ nó đã sớm bị đánh chết."
"Tôi nói cậu suốt ngày ở nhà làm gì chứ, cậu là con trai, mặc dù cong, chẳng lẽ không xem bóng đá sao?"
Lâm Chu Độ không hiểu ra sao, hỏi Tiền Nhạc Thiên tại sao.
"Cậu cái trí nhớ cá vàng này!" Tiền Nhạc Thiên kinh ngạc, "Ban ngày lúc Tạ tổng lên sân khấu, cậu nói cái gì cũng không nhớ?"
Hắn dứt khoát gửi cho Lâm Chu Độ một địa chỉ forum trên mạng.
Lâm Chu Độ ăn no nghĩ bát quái (*), dứt khoát mở ra.
(Thật ra câu gốc là "ăn no nghĩ dâʍ ɖu͙©")Vừa ấn mở liền phát hiện mình bị treo.
Tiêu đề ở ngay đỉnh cao nhất của forum:《Lễ công bố Tội Thành hôm nay xem rồi chứ, Lâm Chu Độ vừa mở miệng đã khiến người nghẹt thở》
Nội dung của chủ lâu cũng không đẹp mắt lắm:
Tạ Thành Văn làm người liên kết sản xuất lên sân khấu, Lâm Chu Độ vì nịnh bợ Tạ Thành Văn, nói cái gì mà biết Tạ tổng mấy hôm nay tâm tình không tệ, bởi vì đội Manchester United mà Tạ tổng thích thắng, bảo Tạ tổng phát lì xì cho tổ phim.Vấn đề là, đội bóng gần đây vừa thắng là Manchester City!! MC là nam, đều không nhìn được nói là Tiểu Lâm nói sai rồi, là Manchester City. Cậu vậy mà hỏi Manchester United và Manchester City khác nhau rất lớn sao?
Lâm Chu Độ mới nhớ tới, đúng là có chuyện như vậy. Cậu vốn muốn nói cuộc thi game ngày hôm qua, sống chết nghĩ không ra mấy chữ cái tổ hợp tiếng Anh kia là gì, mới đổi thành bóng đá mấy hôm trước.
Phản ứng của Tạ Thành Văn cũng không có lớn như quần chúng ăn dưa hoặc là Tiền Nhạc Thiên, Lâm Chu Độ hỏi, Tạ Thành Văn đáp, hắn nói, khác nhau cũng không lớn lắm, đều là đá bóng.
Các nhân sĩ bát quái đều cảm thấy Tạ tổng hàm dưỡng kinh người, đồng thời trách Lâm Chu Độ là tên mù chữ cấp 2 mất mặt. Mù chữ thì thôi, còn tâm cơ kỹ nữ muốn thượng vị, vừa mở miệng đã khiến người lúng túng, Tạ tổng cũng không hiếm lạ tới mức phản ứng đến cậu.
Sau đó chính là fan anti hỗn chiến, fans mạnh mẽ nói Lâm Chu Độ rõ ràng đang nói đùa với Tạ tổng, là người khác không nhìn ra. Mắng Lâm Chu Độ, cậu hài lòng tiếp nhận, nhìn thấy kiểu này ngược lại không thích ứng được. Đăng ký một tài khoản, theo phía sau tỏ vẻ fans đừng giải thích không cần thiết nữa, Lâm Chu Độ người này vốn không có văn hóa gì, không biết loại thường thức này cũng bình thường. Giới giải trí người nào cũng có, còn có phát minh giải toán Nobel kìa. Để chứng minh công chính khách quan của mình, cậu còn thêm một câu:
Tôi cũng là fan của Lâm Chu Độ.Lập tức bị rep: "Có bản lĩnh vào 3000 tạp chí xung quanh Lâm Chu Độ, không vào được thím tối nay bị chó thao."
Suy nghĩ một chút mình thật sự không vào được 3000 tạp chí xung quanh Lâm Chu Độ, lời nguyền rủa ác độc này khiến Lâm Chu Độ run lên. Cậu tắt trang, suy nghĩ một chút, lại không biết giải thích với Tiền Nhạc Thiên thế nào.
Bởi vì cậu đã quen phạm lỗi trước mặt Tạ Thành Văn, đổi lại là người khác, cậu sẽ không như vậy. Chỉ có lúc đối mặt với Tạ Thành Văn, cậu liền sẽ trở thành thung lũng trí thông minh. Sau khi cậu mang theo nghi ngờ sống gần 30 năm, đột nhiên xuất hiện một người dịu dàng, một căn phòng an toàn không cần phòng bị. Cậu tham lam tới đầu óc đều có chút không tỉnh táo, chỉ biết người này sẽ không hại cậu.
Nhưng Lâm Chu Độ chưa nói rõ với Tiền Nhạc Thiên cách thức này, cậu cũng không cách nào trả lời vấn đề của Tiền Nhạc Thiên. Tạ Thành Văn thật sự yêu cậu sao?
Lâm Chu Độ không phải cuồng tự ngược, cậu nguyện ý yêu, là bởi vì cậu cảm thụ được tình yêu thương, nhưng còn có nhiều vấn đề như vậy không tìm ra đáp án. Lâm Chu Độ lúc quay phim và xem phim, luôn có một cảnh lặp lại trong đầu, ở trong cảnh đó, luôn sẽ phát sinh chút gì, tội phạm cướp bóc sẽ bị cảm động, trẻ hư hiểu được cha mẹ, cảnh sát nghiêm khắc buông tha tên trộm tìm cách sống, hoặc là, một người yêu một người khác. Tình cảm luôn tại thời khắc nào đó bắt đầu, nếu như không tìm được, vậy thì không có.
Trái tim khép kín, một người vĩnh viễn không thể nhìn thấy trái tim một người khác. Cho nên chỉ có thể từ trong đôi câu vài lời, từ trong nhất cử nhất động, đi suy diễn vấn đề khó khăn yêu và không yêu, so với suy đoán hướng khi của hải lưu còn khó khăn hơn, so với diễn thử bão đổ bộ còn khó khăn hơn. Cho nên con người sẽ có thống khổ, những vấn đề khó khăn kia không suy tính ra được, giống như kim nhọn đâm vào đầu ngón tay, không đủ trí mạng, nhưng luôn không thể quên được, luôn muốn rút ra.
Lâm Chu Độ đành phải nói: "Sao cậu nhiều lời vậy, không bằng cậu cứ hát đi."
Tiền Nhạc Thiên tuyệt vọng.