Chương 12

Edit + Beta: Vịt

Trên đường tới tổ phim, Lâm Chu Độ đã không tìm được đồ, vô tìm gặp được con trai của kim chủ, sau đó máy bay delay, rốt cục nhìn thấy một tin tức khả năng tốt hơn chút.

Show thực tế mà cậu tham gia, mặc dù bị người ta thổ tào rập khuôn cũng không biết rập khuôn, còn không bắt chước tốt bằng của người ta, nhưng sau mấy tập phát sóng, vậy mà cũng có chút bọt nước. Lúc Lâm Chu Độ chờ lên máy bay, không đầy một lát cũng có người đi tới hỏi cậu có phải người trong chương trình gần đây hay không, hỏi cậu muốn ký tên.

Lâm Chu Độ chờ người đi rồi, nói giỡn với trợ lý mới tới: "Sắp hot rồi sắp hot rồi, sau này phải mua khoang hạng nhất."

"Ngài hiện tại cũng có thể." Trợ lý nói, "Sau này tôi sẽ chú ý."

Lâm Chu Độ có chút kinh ngạc, cậu nghiêm túc, đánh giá trợ lý vừa đưa tin: "Cậu tên là......"

Cậu nhớ tới cái tên mà Trần Cảnh Tồn dặn dò với cậu: "Hứa Hiểu Văn?"

Đối phương đáp một tiếng.

Lâm Chu Độ muốn giải thích một cậu mình nói giỡn, lại cảm thấy không cần thiết. Trần Cảnh Tồn dường như đã để ý cậu, đổi người mới không mơ mơ màng màng như trước kia nữa, cơm hộp chỉ mua vị mình thích, ở phòng nghỉ ngủ cũng ngon hơn người khác. Đoạn thời gian trước Trần Cảnh Tồn còn nói muốn phân chia tuyên truyền và quản lý thực thi, Lâm Chu Độ cũng không biết tiền mình kiếm được có đủ nuôi nhiều người vậy không, có cần thiết hay không.

Loại thời điểm này, tên của Tạ Thành Văn lại sẽ xuất hiện ở trong đầu. Kỳ thực cẩn thận nghĩ, Tạ Thành Văn hứa hẹn gì cũng không có, giống như một thực khách Bá Vương Xan ký hóa đơn. Không cho Lâm Chu Độ bộ phim nam chính IP lớn nào trên trời rơi xuống, cũng không mang cậu đi rêu rao khắp nơi tuyên bố quyền sở hữu. Nhưng Lâm Chu Độ mỗi ngày lúc tỉnh lại, đều giống như lột xác, tựa hồ sẽ biến thành tốt hơn chút.

((*) bá vương xan: Chỉ những người ăn cơm không trả tiền)

Lâm Chu Độ cứ như vậy suy nghĩ vấn đề của Tạ Thành Văn rồi ngủ mất, lúc máy bay đáp xuống cậu tỉnh lại, điện thoại của Tạ Thành Văn vừa vặn gọi tới: "Đến chưa?"

"Vừa hạ cánh." Lâm Chu Độ nghĩ thầm, thật là đối thoại không chút dinh dưỡng nào, cũng nghe điện thoại rồi, đương nhiên là đã đến, cậu còn có thể ở trên không nghe điện thoại sao? Tạ Thành Văn ấn gọi tới, còn không biết cậu tới chưa?

"Lúc trước nghe giọng cậu có chút khàn." Tạ Thành Văn nói, "Nhớ uống thuốc chống cảm mạo."

Lâm Chu Độ cảm giác mình nên cảm động, dù sao ngay cả bản thân cậu cũng không chú ý tới loại chuyện này: "Tôi biết rồi."

"Còn có," Tạ Thành Văn nói, "Cậu không cần để ý tới Tạ Kỳ. Nó lập tức là đi rồi."

(Truyện chỉ được đăng lại truyenhdt.com humat3 và Sweek humat170893)

Lâm Chu Độ cảm thấy Tạ Kỳ có chút thảm, rõ ràng cái gì cũng không nói. Cậu nói: "Cũng không sao mà, nó rất tốt."

Tạ Thành Văn nói: "Tôi đã đưa nó tới lớp sở thích."

Lâm Chu Độ nghĩ tới đứa nhỏ vừa về đã muốn chơi trò chơi Tạ Kỳ này, cảm thấy người ta nhất định càng chán ghét cậu.

Cậu cũng không nên nói gì về cách giáo dục của Tạ Thành Văn, Tạ Thành Văn lại nói với cậu yên tâm quay phim, nói không chừng qua vài ngày sẽ đến tham ban.

Tạ Thành Văn đương nhiên nói giỡn, Lâm Chu Độ cũng có lệ mà tỏ vẻ hoan nghênh. Cúp điện thoại, Lâm Chu Độ kéo hành lý vào ở khách sạn, ngày mai là nghi thức khai máy, cậu còn có rất nhiều việc phải làm.

Lâm Chu Độ không nghĩ tới Tạ Thành Văn thật sự nhanh như vậy đã thực hiện lời hứa.