Quan Hề sợ nước, là một “con vịt trên cạn”*. Trước đây, mỗi khi đám chị em bạn dì mở tiệc bể bơi, cô cũng chỉ mặc đồ bơi chụp ảnh, hoặc tròng phao vòng bơi trong nước.
*Vịt trên cạn: Chỉ người không biết bơi.
Lúc này, cả người lao vào trong nước, lòng cô hoảng sợ vô cùng, vùng vẫy kịch liệt, trong miệng trong mũi đều có nước chui vào.
Bị sặc nước không hề dễ chịu, cảm giác ngạt thở tăng lên cùng với làn nước ngập qua đỉnh đầu, vừa bất lực vừa hoảng loạn.
Thật may là cảm giác đứng trước cái chết này không kéo dài quá lâu.
Cô được một người ôm eo kéo lên...
Quan Hề sợ hãi ho sặc sụa, không màng đến xung quanh, lập tức ôm lấy người kia, dính chặt không rời.
“Không chết được, thả lỏng chút.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Quan Hề mở mắt một cách khó khăn, chỉ thấy Giang Tùy Châu hơi nhíu mày, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng đang nhìn cô. Trên người anh vẫn mặc âu phục, có điều đã ướt sũng.
Quan Hề ngơ ngác một lúc, “Anh, sao anh lại ở đây...”
Giang Tùy Châu thoáng dừng lại, không trả lời mà ôm cô đi đến bờ bể bơi.
Đến chỗ cầu thang, anh đẩy cô đi lên. Nhưng Quan Hề vừa bước lên một bước thì anh cũng ý thức được bộ váy trên người cô không thể dính nước, nếu dính nước thì sẽ hoàn toàn dán chặt vào người.
“Đợi đã.”
Quan Hề quay đầu lại.
Giang Tùy Châu ra hiệu về phía những người đứng trên bờ, đang định bảo Lãng Ninh Y ném áo khoác xuống thì một chiếc áo vest đen đã được đưa đến trước mặt Quan Hề.
“Cô Quan, áo này.” Tạ Diên đứng trên bờ, đưa áo đến một cách kịp thời.
Quan Hề cũng phản ứng lại, vội vàng nhận lấy mặc vào, “Cảm ơn.”
Giang Tùy Châu nhìn Tạ Diên, sau đó gật đầu với anh ta, coi như là chào hỏi.
“Trời ơi, Đại tiểu thư sao em lại rơi xuống nước chứ.” Tống Lê cũng ở trong hồ bơi, lúc này đang bơi qua phía cô.
Lãng Ninh Y đứng trên bờ vươn tay về phía cô, “Quan Hề, mày không sao chứ?”
Quan Hề vẫy vẫy tay với cô ấy ra hiệu không sao.
Tống Lê ghé vào nệm bơi, thấy vậy thì cười nói: “Trong hồ bơi vẫn có người, có thể cứu em, không chết đuối được đâu.”
Quan Hề lườm anh ta một cái.
Tống Lê lập tức nói: “Cơ mà bọn anh không cướp công lao này đâu, dù sao thì sếp Giang đây nhảy xuống nhanh quá.”
Nhảy xuống nhanh quá?
Quan Hề nhìn về phía Giang Tùy Châu đang bước lên bờ, anh vừa mới đến sao? Vậy mà anh lại chịu nhảy xuống nước cứu cô?
Ý của Quan Hề không phải bảo anh thấy chết không cứu mà là vì trong hồ bơi có rất nhiều người, nhìn thấy cô rơi xuống nước nhất định sẽ bơi qua đỡ cô, không cần người ăn mặc chỉnh tề trên bờ xuống nước.
Dựa vào sự hiểu biết của cô về Giang Tùy Châu, anh phải đứng trên bờ chỉ đạo người khác kéo cô lên mới phải.
“Ngẩn ra đấy làm gì, còn không đi thay đồ đi.” Giang Tùy Châu nói.
Quan Hề lại nhìn anh thêm một hồi, cõi lòng có chút ngọt ngào. Dạo này đối xử ân cần với tên Nhị Cẩu này như vậy, quả nhiên vẫn có hiệu quả.
Cô khép chặt áo ngoài định cất bước, vừa quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy Ngụy Tu Dương từ dưới hồ bơi đi lên. Bộ âu phục trên người cậu ta đã ướt sũng, áo sơ mi dán chặt vào ngực...
Quan Hề lập tức nhíu mày, “Cậu có bệnh à, mặc như vậy còn xuống nước.”
Ngụy Tu Dương trừng cô một cái, “Em xuống cứu chị!”
Quan Hề: “...Ồ.”
Ngụy Tu Dương cởϊ áσ vest ra, buồn bực nói: “Chị không sao chứ?”
Quan Hề: “Không sao.”
Ngụy Tu Dương vắt nước trên áo vest, thở phào nhẹ nhõm.
“Đi thôi.”Giang Tùy Châu kéo tay Quan Hề.
“Ừm.”
Đến khi lên hẳn trên bờ, khi đi qua người Tạ Diên Quan Hề mới nhớ ra trọng điểm, “Anh Tạ, điện thoại của anh...”
Tạ Diên: “Đã vớt lên rồi.”
“Ngại quá, tôi sẽ đền cho anh cái mới.”
“Không sao, điện thoại chống nước.” Tạ Diên nói: “Cô mau đi thay quần áo đi, cảm ơn cô nhé.”
Quan Hề ngơ ngác, cảm ơn gì nhỉ... cảm ơn cô quăng điện thoại vào trong nước hay cảm ơn cô vì đã nhảy xuống cùng với điện thoại.
“Không có gì.”
Bầu không khí vui vẻ bị phá vỡ chốc lát, sau khi Quan Hề và Giang Tùy Châu vào trong phòng, bên ngoài mới dần dần high trở lại.
Quan Hề và Giang Tùy Châu đi lên lầu. Sau khi vào phòng, Quan Hề khoác áo ngồi trên ghế, người khẽ run. Dù thời tiết hiện tại đã ấm áp, nhưng đột ngột bị dính nước rồi lên bờ vẫn hơi lạnh.
Quần áo của Giang Tùy Châu ướt đẫm, cảm giác nặng nề dán chặt vào người khiến lòng anh đâm ra bực bội. Anh đang hối hận sao ban nãy anh lại xuống nước, rõ ràng người trong hồ bơi cứu Quan Hề sẽ tiện hơn.
“Người ta đưa quần áo đến chưa?” Quan Hề hắt xì một cái.
“Em cứ đi tắm trước đưa, chốc nữa anh sẽ mang quần áo vào cho em.” Giang Tùy Châu tăng nhiệt độ điều hòa, cởi chiếc áo vest của người khác trên người cô ra, ném xuống đất, “Đi đi.”
Quan Hề gật đầu, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cô nhanh chóng tắm nước nóng. Tắm xong, quần áo mà Lãng Ninh Y bảo người đưa đến đã được mang qua.
Giang Tùy Châu giúp cô cầm quần áo vào phòng tắm. Lúc cô mặc đồ, anh trực tiếp cởϊ qυầи áo của mình ra, bước vào gian tắm.
Đợi Giang Tùy Châu tắm xong, mặc quần áo chỉnh tề đứng ở trước gương, Quan Hề tắt máy sấy tóc, nhìn anh trong gương, “Anh đến lúc nào thế?”
Giang Tùy Châu chỉnh lại cổ áo, nói: “Lúc em đang bắt chuyện với người khác.”
“?”
Bắt chuyện? Ai?
Không phải đang nói Tạ Diên chứ?
Quan Hề lập tức phủ nhận: “Em đâu có bắt chuyện với anh ta.”
“Nhìn thấy rồi.”
“Anh nhìn thấy gì hả?”
“Em nói xem.”
“Em không bắt chuyện với anh ta!”
“Ồ, vậy em nhập số điện thoại làm gì?”
“Đó là bởi vì...” Quan Hề ngừng lại, hửm? Cô đang bị chất vấn sao?
Không vui rồi?
Ấy... không phải Nhị Cẩu đang ghen chứ?
Quan Hề hơi nhướn mày, cảm thấy có chút mới mẻ.
“Chỉ làm quen một chút thôi mà, người ta là thanh niên có triển vọng, quen biết nhau một chút thì có sao.” Cô cố ý nói.
Giang Tùy Châu liếc xéo cô, “Thích? Có cần làm mối cho em không?”
Ánh mắt của Giang Tùy Châu âm trầm, giống như vẫn còn chìm đắm trong sự buồn bực khi mặc âu phục xuống nước vậy.
Quan Hề thấy ánh mắt kia của anh, không dám gật đầu.
“Chỉ làm quen một chút chứ thích gì đâu. Anh xem anh kìa, thích nói đùa như vậy. Cho dù em thừa nhận anh ta cũng khá đẹp trai, nhưng có đẹp trai hơn nữa thì có thể vượt qua được anh sao?”
“...”
Giang Tùy Châu thờ ơ với lời tâng bốc của cô.
Quan Hề hỏi: “Có điều, anh quen biết anh ta hả?”
Giang Tùy Châu: “Từng ăn vài bữa cơm cùng nhau.”
“Còn từng ăn cơm, xem ra khá thân đấy.” Quan Hề nói: “Cho nên, anh cũng biết anh ta...”
“Cái gì?”
“Cũng không có gì, em nghe Lãng Ninh Y nói anh ta là con nuôi của nhà họ Tạ, có điều dường như anh ta rất lợi hại, họ nói anh ta còn được quý hơn cả con trai ruột.”
Giang Tùy Châu cài cúc cổ tay áo, giọng điệu lạnh lẽo: “Con nuôi mà thôi, không lên được bàn tiệc*.”
*Chỉ những việc không thể công khai, hoặc những người không làm được trò trống gì, không vẻ vang khiến người nhà mất thể diện (Nguồn st)
Quan Hề sững sờ, quay phắt lại nhìn anh.
Giang Tùy Châu đang cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt cô bất chợt thay đổi, “Chỉ được thương yêu, rốt cuộc cũng không bằng con ruột, vì vậy bây giờ anh ta cần phải...”
“Sao lại không bằng con ruột được.” Quan Hề ném chiếc máy sấy trong tay lên kệ, giống như bị giẫm phải đuôi, “Tình cảm anh ta giành cho cha mẹ cũng giống như vậy, sống ở gia đình đó bao nhiêu năm anh ta cũng rất yêu gia đình đó, anh chẳng biết cái gì, sao lại nói anh ta không bằng con ruột!”
Giang Tùy Châu khựng lại, “Em nổi giận cái gì?”
Quan Hề thấy nghẹn một cục ở họng, “Em chỉ cảm thấy anh nói không đúng!”
“Không đúng?” Giang Tùy Châu thấy cô cuống quít giải thích, nét mặt trở nên lạnh lùng, “Anh chỉ đang tùy việc bàn luận, biểu hiện của nhà họ Tạ cũng chỉ để người ngoài nhìn vào, nhà họ tự biết hoàn cảnh của mình. Quan Hề, mới có một buổi tối mà em và anh ta đã thân đến mức ấm ức thay anh ta rồi?”
Lớp trang điểm trên mặt Quan Hề đã được tẩy sạch, lúc này khuôn mặt mộc của cô có chút tái nhợt.
Cô mở to mắt nhìn anh, sự hoảng hốt trong lòng tựa như sắp bị lôi ra hoàn toàn, “Có phải anh cảm thấy con nuôi rất mất mặt rất khiến người khác coi thường, chuyện đó người ta cũng có được lựa chọn đâu.”
Giang Tùy Châu duỗi tay kéo cô lại, “Rốt cuộc em...”
Bốp...
Cô hất tay anh ra.
Giang Tùy Châu cau mày, “Quan Hề!”
“Anh đừng nói chuyện với em.” Quan Hề xoay người bước ra khỏi phòng tắm.
**
Người bên ngoài đã chơi đủ, Tống Lê hô hào mọi người cùng đến nhà hàng của anh ta ăn nhậu.
Khi Quan Hề xuống dưới nhà, trong phòng khách chỉ còn lại dăm ba người. Ngụy Tu Dương nhìn thấy cô đi xuống liền đi đến, “Chị đi đâu?”
Quan Hề cầm lấy túi, “Cậu giúp chị nói với Ninh Y một tiếng, chị về trước đây.”
Ngụy Tu Dương: “Bên kia vừa mới bắt đầu.”
“Chị không thoải mái, chị muốn về nhà.”
Ngụy Tu Dương vội nói: “Em đưa chị về.”
“Chị tự lái xe đi, hơn nữa cậu vừa uống rượu đúng không, uống rượu còn muốn đưa chị về, muốn chị chết à.”
Ngụy Tu Dương ở bên Quan Hề bao nhiêu năm, vừa nhìn thấy dáng vẻ như ăn phải thuốc nổ của cô liền biết tâm trạng cô rất không tốt, “Cơn giận lớn như vậy, cãi nhau với anh ta?”
“Chị không có tâm trạng cãi nhau với anh ta!” Quan Hề đi thẳng ra cửa.
Ngụy Tu Dương nhíu mày, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Tùy Châu đi từ trên lầu xuống.
Ban nãy ở hồ bơi, khi nhìn thấy Quan Hề rơi xuống nước, phản ứng đầu tiên của anh chính là nhảy xuống kéo cô, nhưng lúc đó anh cũng nhìn thấy, phía không xa có một bóng dáng còn nhanh hơn anh.
Anh không biết là ai, đợi đến khi Quan Hề được người ta vớt lên từ trong nước, anh mới nhìn thấy đó là Giang Tùy Châu.
Có hơi bất ngờ, nhưng vẫn không thể khiến anh cảm thấy Giang Tùy Châu là người đáng tin cậy.
Giang Tùy Châu cũng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nhưng trước nay anh không có gì để nói với Ngụy Tu Dương, liếc anh ta một cái liền đi ngay.
Ở bên phía nhà hàng Tống Lê đã chuẩn bị cơm ngon rượu ngọt, người vừa chơi bời ở hồ bơi đã thay quần áo, tập trung hết ở nơi này.
Tống Lê thấy Giang Tùy Châu bước vào liền đứng dậy vẫy tay với anh, “Đây đây đây.”
Ánh mắt của người trong phòng di chuyển theo Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu làm như không thấy, bình thản ngồi xuống bên cạnh Tống Lê.
Tống Lê: “Quan Hề đâu? Vẫn chưa khỏe?”
Giang Tùy Châu: “Cơ thể có chút không thoải mái, về trước rồi.”
Tống Lê: “Không sao chứ? Trận sặc nước ban nãy làm Đại tiểu thư của chúng ta sợ rồi?”
Giang Tùy Châu: “Ừm.”
“Woa... cô ấy có ghi hận tôi không nhỉ? Dự một buổi sinh nhật đã khiến cô ấy rơi xuống nước... À, ông phải thay tôi xin lỗi cô ấy, nếu không lần sau gặp lại cô ấy nhất định sẽ ám hại tôi.”
“Lát nữa tôi sẽ về trước.”
“Được được được, ông về sớm chút, về dỗ dành cô ấy.”
Thực ra, Giang Tùy Châu cũng không biết cơn giận của Quan Hề từ đâu mà ra.
Anh nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía Tạ Diên ngồi ở phía xa xa.
Thật sự chẳng hiểu tại sao lại vì anh ta?
**
Quan Hề phóng xe nhanh như gió trên đường. Đi mãi đi mãi cô chợt phát hiện mình đang lái xe về hướng nhà của Giang Tùy Châu. Cơn lửa giận bốc lên, cô đột ngột dừng xe bên vệ đường.
Cô vịn vô lăng, trên mặt viết một chữ “Bực” to tướng.
Nhị Cẩu chết dẫm! Trong miệng có độc sao! Nói lời rác rưởi gì vậy!
Không lên được bàn tiệc? Bà đây trời sinh mỹ mạo, mặt bàn cứ để bà giẫm phẳng đi!
Quan Hề thầm chửi rủa Giang Tùy Châu vô số lần, cũng âm thầm lăng trì anh vô số lần.
Nhưng sau khi bình tĩnh trở lại, cô lại cảm thấy cơn giận này của mình quá đường đột. Phỏng chừng trong mắt Giang Tùy Châu, cơn giận này càng khó hiểu hơn.
Nhưng lúc đó cô không thể khống chế bản thân mình, biết anh không phải đang nói cô, nhưng cô vẫn bị giận lây.
Thực ra, rõ ràng là cô đã từng suy nghĩ rằng, với tác phong của Giang Tùy Châu, với quan hệ giữa cô và anh, nếu như anh biết được chuyện này, chắc chắn sẽ xem xét lại mối quan hệ của hai người.
Chia tay, là điều rất có khả năng.
Nhưng cô không thể ngờ được rằng, trong tình huống bản thân đã đoán trước được, nghe thấy những suy nghĩ thật lòng của anh, cô lại cảm thấy tức giận như vậy.