- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Đến Bên Tôi
- Chương 27
Người Đến Bên Tôi
Chương 27
Sau khi lái xe trên đường được một lúc, trời dần nhá nhem tối.
Ráng chiều, dòng xe, đám đông... Du͙© vọиɠ ngủ say vào ban ngày của thành phố này đã thức tỉnh khi màn đêm buông xuống, mọi thứ đều chìm trong sự ồn ào náo nhiệt.
Dưới bầu không khí sôi nổi đó, thể nào cũng có con tim tĩnh lặng đến lạnh lẽo.
Cuối cùng Quan Hề đỗ xe tại bãi đậu xe của spa, một tay cô nắm lấy vô lăng, trong điện thoại vẫn là tiếng ca cẩm không ngừng của Lãng Ninh Y.
“Ai da, đau thật đấy, có điều may mà đời năm dễ chịu hơn đời bốn một chút... À tao còn phải đắp mặt nạ, họ nói với tao mặt nạ lần trước tao đặt đã dùng hết rồi, tao mới dùng có vài lần mà đã hết rồi... Aiz mày đang ở đâu đấy, mau tới đây đi.”
Quan Hề nhìn quanh bãi đậu xe, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Đến nơi rồi, lên ngay.”
“Được, tao đợi mày.”
Quan Hề có ảo giác cuộc điện thoại của Lãng Ninh Y đã cứu vớt mình, từ lúc rời khỏi văn phòng của Quan Hưng Hào, cô luôn chìm trong sự mờ mịt.
“Tôi thấy ông đang không biết ai mới là con gái ruột của ông.”
Con gái ruột...
Đúng, con gái ruột.
Lúc mới đầu cô còn cảm thấy mình có thể nghĩ thoáng, cũng vẫn luôn tự đánh giá cao bản thân, cảm thấy không có gì có thể tác động đến cô.
Nhưng hóa ra, nghe thấy mẹ nói ra suy nghĩ thật lòng, nhìn thấy người thân mà mình thích nhất muốn gần gũi nhất tỏ ra không thích mình, lại có thể dễ dàng tác động đến cô.
Khoảnh khắc ấy cô bơ vơ đơn độc, dường như đi đâu cũng không đúng...
Quan Hề bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, bước ra khỏi xe.
Spa này là nơi mà đám thiên kim tiểu thư như Quan Hề hay ghé đến, cô là khách VVIP ở đây, vừa vào cửa liền có người ra đón. Quan Hề xua tay, ra hiệu mình chỉ đến tìm người, không có ý định làm spa.
Thế là nhân viên dẫn cô đến phòng riêng của Lãng Ninh Y. Lúc bước vào, Lãng Ninh Y đang nằm trên giường, trên mặt đắp tấm mặt nạ dát vàng dùng một lần được chế tạo dựa theo bộ gen người dùng mà phải tốn mất 300 vạn mới có thể sở hữu.
Quan Hề ngồi xuống ghế sofa gần Lãng Ninh Y, cũng không nói năng gì.
Lãng Ninh Y nghe thấy tiếng mở cửa thì mở mắt ra, lúc này mới phát hiện Quan Hề đã đến, “Trời... mày làm gì vậy?? Sao không phát ra tiếng nào?!”
Quan Hề ủ rũ, hỏi: “Mày còn phải đắp bao lâu?”
“Vừa mới đắp đây.”
“Ờ.”
“Mày không làm sao?”
“Không làm.”
Lãng Ninh Y lấy làm lạ hỏi: “Vậy mày đến đây làm gì, chỉ đến đợi tao à?”
Quan Hề không đáp lại, một lúc sau mới nói: “Ninh Y, tao muốn chuyển ra khỏi nhà.”
Lãng Ninh Y xuýt xoa kinh ngạc, suýt nữa đã bật dậy nhưng nghĩ đến chiếc mặt nạ đắt đỏ trên mặt lại nhịn xuống, “Chuyển ra ngoài? Vì sao chứ? Bây giờ mày chuyển ra ngoài không ổn lắm đâu, đang vào lúc sóng gió, đồng nghiệp ở công ty và đám người ngoài đều đang để ý mày đấy. Mày chuyển ra ngoài người khác sẽ hiểu thành nhà họ Quan không chứa chấp mày nữa...”
“Tao cảm thấy có thể là không chứa chấp tao được nữa rồi.”
Lãng Ninh Y nhíu mày, “Quan Hề, mày đừng nói linh tinh.”
Quan Hề ôm gối dựa, ban đầu biết mình là con nuôi cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện lùi bước, nhưng hôm nay, lần đầu tiên trong đời cô nảy sinh ý định rút lui.
Cô chợt cảm thấy không có ý nghĩa gì nữa.
“Tao không muốn chứng minh cái gì nữa.”
“...”
Quan Hề nói: “Mày biết không, hôm nay sau khi ba tao giao hạng mục cho tao, mẹ tao đã nổi đóa ở phòng làm việc của ông. Bà ấy cho rằng hạng mục đó nên giao cho Quan Oánh.”
Lãng Ninh Y: “Nhưng không phải Quan Oánh mới bắt đầu sao? Cô ta biết?”
“Không biết.” Quan Hề nói: “Nhưng quan trọng là cô ta cần nó chứ không phải cô ta biết hay không.”
Ban đầu, cô cho rằng mình phải làm tốt hơn Quan Oánh, nắm giữ nhiều quyền lực hơn, mang đến nhiều lợi ích cho gia đình hơn, như vậy cảm giác tồn tại ở nhà của cô sẽ càng mạnh hơn, mẹ sẽ càng thích cô hơn, càng cảm thấy cô rất quan trọng.
Nhưng hóa ra cô đã nghĩ lầm, ngay từ đầu thân phận đã không đúng, cô có tài giỏi hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì... chỉ làm người ta cảm thấy cô trở thành hòn đá ngáng đường con gái ruột người ta.
“Không phải, dù mẹ mày có nghĩ như vậy thì ba mày cũng sẽ không như vậy.” Lãng Ninh Y nói: “Mày xem ba mày thương mày như vậy, sao lại nỡ để mày chịu ấm ức, còn chuyện chuyển ra ngoài, ông ấy sẽ không đồng ý đâu.”
Mũi Quan Hề cay cay, nhắc đến ba cô, cô cũng thật lòng không nỡ rời xa, cô cảm thấy ông là người thương cô nhất trên đời.
“Nhưng tao không vui...”
“Hề Hề trước tiên mày đừng nghĩ nhiều quá, dù phía mẹ mày thật sự không chấp nhận mày, vậy thì có làm sao, con nuôi cũng có trách nhiệm pháp luật. Từ khi nào mày lại hèn nhát như thế, nói nhường là nhường.”
Quan Hề đỡ trán, cô không thể nói ra cảm giác kia. Thứ mà cô khát khao từ bé đến lớn đã vỡ tan ngay trước mắt, cô không chịu đựng được nữa.
Lãng Ninh Y thấy cô như vậy liền vỗ về: “Mày cứ bình tĩnh đừng xúc động, chí ít chưa chuyển nhà vội, làm xong chuyện trong tay đã, đừng để ba mày thất vọng về mày.”
**
Về ba cô, Quan Hề cảm thấy Lãng Ninh Y nói khá có lý.
Có thể ban đầu mẹ cô đã không thích cô nhưng cô không thể giận lây sang người cha luôn đối xử tốt với cô. Ba cô tín nhiệm cô giao cho cô hạng mục quan trọng, cô phải làm thật tốt, không thể để ông thất vọng.
Chuyển nhà không thể giải quyết gốc rễ vấn đề, nhưng kể từ ngày đó Quan Hề cũng không biết phải đối mặt với Ngụy Thiệu Mẫn như thế nào. Cô giảm bớt thời gian ở nhà, gần như dồn hết tâm tư vào công ty.
Ngày hôm nay, cô xách tài liệu và máy tính, chuẩn bị đi công tác ngắn hạn.
“Dương Thanh, bây giờ tôi lái xe đi Ôn An gặp Lưu tổng, cô trông coi việc ở công ty nhé.”
Dương Thanh: “Sếp Quan, nếu không thì để tôi đi cho.”
“Không cần, tôi muốn tự đi xem sao.”
Bàn chuyện hợp tác khách sạn bên phía châu Âu cùng Lưu tổng vốn không tính là chuyện gì lớn lao, giao cho cấp dưới là được. Nhưng hai ngày nay Quan Hề không muốn để mình rảnh rỗi, cô nghĩ đến thành phố khác công tác sẽ không cần về nhà, như thế cũng rất tốt.
Ôn An cách Bắc Kinh không xa, nếu tự lái xe thì khoảng hai tiếng rưỡi là có thể đến nơi, nên Quan Hề cũng không dẫn
tài xế theo. Chuyến công tác này đối với cô mà nói, càng giống đi hóng gió hơn.
Đoạn đường ban đầu là đường cao tốc, một tiếng sau, Quan Hề xuống khỏi đường cao tốc.
Không lâu sau, điện thoại đổ chuông. Quan Hề ấn nghe điện thoại, giọng của Giang Tùy Châu phát ra từ điện thoại.
“Ở đâu thế?”
Mấy ngày nay Giang Tùy Châu cũng đang đi công tác, rất bận rộn. Hai người cũng không liên lạc với nhau, đây là cuộc điện thoại đầu tiên vào thời gian này.
Quan Hề: “Đi công tác.”
Giang Tùy Châu có chút ngạc nhiên, “Đi công tác? Em?”
Quan Hề: “Làm sao, em không thể đi công tác à?”
“Đi đâu?”
“Ôn An, khoảng tiếng rưỡi nữa là đến.”
Giang Tùy Châu sửng sốt, “Thật trùng hợp.”
“Trùng hợp cái gì?”
“Hai ngày nay anh cũng ở Ôn An, có điều bây giờ anh đang trên đường về.”
Quan Hề cạn lời, “Anh giai, đây không phải trùng hợp.”
“Ờ, vậy lúc nào em về?”
Hôm nay trời đổ mưa, dù xe cộ không nhiều nhưng con đường bên dưới cao tốc không dễ đi lắm. Quan Hề nhìn về phía trước, nói: “Không chắc, dù sao bàn chuyện xong em về ngay, chắc là cái ông Lưu tổng kia
dễ nói chuyện...”
Còn chưa dứt lời, bất thình lình chiếc xe phía sau đột nhiên vượt lên! Chiếc xe đó lao lên phía trước cô như đang vội đi gặp Diêm Vương vậy!
Quan Hề cuống đến quên cả thở, “Shit!”
Giang Tùy Châu: “Quan Hề?”
Chuyện xảy ra nhanh như chớp, thậm chí Quan Hề còn chưa kịp đánh tay lái thì chiếc xe đã tông mạnh về phía trước.
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, Quan Hề dúi người về phía trước vì lực quán tính rồi lại bị dây an toàn níu lại.
“...”
“Quan Hề?!” Giọng Giang Tùy Châu chợt trầm xuống.
Quan Hề ôm gáy, chậm chạp ngước mắt lên, đến khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt cô lập tức ngây người. Hôm nay xe cô lái là
chiếc Mercedes Benz G Class, thân xe vô cùng hầm hố, một cú va chạm vừa rồi xe của cô không hề hấn gì, nhưng chiếc xe con phía trước lại bị lõm một khoảng lớn.
“Quan Hề? Làm sao vậy?”
Quan Hề hít sâu một hơi, “Em, em đυ.ng xe rồi.”
Giang Tùy Châu chợt nghiêm giọng, “Cái gì? Em không sao chứ? Bây giờ em đang ở đâu?”
Quan Hề khẩn trương nhìn chiếc xe không có động tĩnh trước mặt, “Em không sao, nhưng người ở xe kia dường như có chuyện... em, em đυ.ng chết người ta rồi sao? Không đúng, là người nọ lao đến trước, em không cố ý...”
Chuyện liên quan đến mạng người, Quan Hề sợ hãi đến mức lạc cả giọng.
“Em cứ xem mình có sao không đã, đừng căng thẳng...”
“Em thật sự không sao...”
“Được, vậy em nhìn xem xung quanh em có biển hiệu gì không, báo cảnh sát.”
“Ừm... ừm!”
Quan Hề hít sâu rồi xuống xe, bây giờ cô vô cùng khẩn trương, cực kỳ lo
sợ người bị cô đâm vào đã chết.
Sau khi xuống xe, cô nhìn xung quanh, đây là một nơi khá xa xôi, xung quanh toàn là núi với đồng ruộng, không còn gì khác.
Tay Quan Hề run lẩy bẩy, ấn số 110. Cùng lúc đó, cô cũng bước về phía chiếc xe kia, vị trí cô đâm phải là cánh cửa hàng ghế phía sau. Sau khi xuống xe có thể nhìn thấy vị trí ghế lái không có dấu vết va chạm.
Cô thở phào, “Anh gì ơi? Anh không sao chứ?”
Kính cửa ghế lái không đóng, người úp sấp trên vô lăng đội mũ, không nhìn rõ mặt, chỉ nghe thấy anh ta nói: “... Không sao.”
Quan Hề lại thở phào, ấn nút gọi 110. Nhưng đúng lúc này, người kia đột nhiên duỗi tay ra, có vẻ muốn cướp điện thoại của cô.
Khóe mắt Quan Hề nhác thấy, tay cầm điện thoại vô thức rụt lại, “???”
Người kia vồ hụt, nhưng động tác anh ta cũng rất nhanh, lập tức mở cửa xuống xe.
Quan Hề ngây người hai giây, không kịp kinh ngạc, động tác đầu tiên chính là... quay đầu bỏ chạy!
Bất kể người này muốn làm gì, sự cảnh giác của một người có tiền và còn là một người có tiền xinh đẹp như “Cá mắm” Quan Hề sau khi trải qua khϊếp sợ, bất tri bất giác chợt nổi lên.
Người đàn ông kia cũng không nghĩ cô lại bỏ chạy một cách đột ngột như vậy, vội vàng xuống xe đuổi theo.
Quan Hề chạy đến bên xe mình, mở cửa xe...
Nhưng còn chưa kịp lên xe, cửa xe đã bị chặn lại.
Khoảnh khắc ấy, lông tơ trên người đều dựng đứng!
Cả người Quan Hề cứng đờ, chỉ nhìn thấy người đàn ông bên ngoài xe hung ác lôi cánh tay cô, “Qua đây...”
**
Giang Tùy Châu không gọi được cho Quan Hề.
Anh cho rằng báo cảnh sát xong cô sẽ gọi lại, nhưng không, anh gọi lại lần nữa, vậy mà đã tắt máy?!
Lòng Giang Tùy Châu chợt lạnh lẽo, lập tức gọi điện cho trợ lý. Sau mấy giây Chu Hạo bắt máy: “Sếp Giang.”
“Cho người định vị điện thoại của Quan Hề!”
“Vâng.” Sau khi trả lời theo thói quen, Chu Hạo lại sửng sốt, “Có... có chuyện gì sao?”
Giang Tùy Châu nắm chặt vô lăng, lái xe thật nhanh, “Chắc hẳn cô ấy có chuyện rồi, trên đường từ Bắc Kinh đến Ôn An, vị trí từ Bắc Kinh xuất phát gần một tiếng lái xe, cậu lập tức báo cảnh sát, sau đó dẫn người đến đó.”
Giọng của Giang Tùy Châu hơi đanh lại, Chu Hạo biết đã lớn chuyện, vội vàng nói: “Vâng!”
Nếu Quan Hề không có chuyện, con đường mà Giang Tùy Châu đang đi vốn là con đường mà cô phải đi qua,
lẽ ra bọn họ sẽ chạm mặt trên đường, nhưng rõ ràng bây giờ không gặp được.
Một lúc sau, Chu Hạo gọi điện báo lại, định vị điện thoại Quan Hề hiển thị đang ở quốc lộ 164, sau đó từ quốc lộ rẽ vào một con đường nhỏ. Con đường đó khá hẻo lánh, hầu như không có ai đi vào đó. Nếu đi vào đó, xác suất lớn là dẫn vào khu rừng rậm nguyên sinh Trường Tùng Lĩnh.
“Tôi biết rồi, người bên cậu phải nhanh hết mức.”
“Vâng!”
Ở một nơi khác, Quan Hề bị đánh ngất cuối cùng cũng lờ mờ tỉnh lại.
Đầu cô đau vô cùng, mơ hồ mở mắt ra, phát hiện mình đang bị người ta cõng trên lưng, hơn nữa hai cô tay lại bị trói lại. Mà cái người đang cõng cô cũng cảm nhận được cô đã tỉnh lại, gần như ngay lập tức ném cô xuống đất.
“Ahh...”
“Cô, cô đừng lộn xộn! Nếu không bây giờ tôi có thể gϊếŧ... gϊếŧ cô đấy!”
Quan Hề đập người xuống đất, đau không nói nên lời.
Đây là bắt cóc??
Cô ngước mắt nhìn người trước mặt, người kia bịt mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, giống y hệt bọn bắt cóc trong phim.
Tim Quan Hề đập cuồng loạn, nghĩ đến hơn hai mươi năm qua đây là lần đầu tiên cô bị bắt cóc. Cô ép bản thân trấn tĩnh lại, nhìn xung quanh. Nơi đây cây cối um tùm, cây vừa cao vừa to, là khung cảnh của một khu rừng rậm.
“Đây là đâu? Anh muốn làm gì?”
Gã đàn ông đứng đó nhìn xuống cô, “Bắt cóc, không nhìn ra sao?”
Quan Hề: “... Nhìn ra rồi.”
Gã đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Quan Hề, cô ngoan ngoãn một chút, đừng có giở trò quỷ gì.”
“Anh biết tôi?”
“Nếu không thì sao?”
“Vậy mục đích của anh? Muốn bao nhiêu tiền? Thế này đi, bây giờ anh lập tức gọi điện cho người nhà tôi, họ sẽ chuẩn bị cho anh, chỉ cần anh đừng manh động.”
“Tiền?” Gã đàn ông hừ một tiếng, “Chỗ tiền đó cũng không phải của cô, cô phách lối cái gì.”
Dửng dưng với tiền... chẳng lẽ không muốn tiền? Vậy chính là cướp sắc rồi!
Quan Hề càng căng thẳng hơn, “Tôi thấy anh là người đàng hoàng, cao to khỏe mạnh, quen một cô bạn gái yêu đương nhất định không phải chuyện khó khăn, anh không cần làm thế!”
Gã đàn ông: “Cô nghĩ cái gì vậy?”
Quan Hề cảnh giác nói: “Anh mà động vào tôi anh nhất định sẽ hối hận!”
Gã đàn ông ngây người, ngay lập tức lùi về sau một bước, “Cô nói vớ vẩn gì vậy! Tôi thủ thân như ngọc nhé! Đâu phải một người dễ dãi!”
Quan Hề: “...”
“Hóa ra cô lại nhìn đàn ông như vậy, người phụ nữ như cô quả nhiên không phải hạng người tốt đẹp gì.”
Khóe miệng Quan Hề hơi co rút, mẹ nó anh ta là xử nam?!
“Rốt cuộc anh muốn làm gì, bắt cóc tôi thì cũng phải có lý do chứ?”
Gã
đàn ông đứng trầm ngâm một hồi, cũng đúng... bắt cô ta đến đây thì cũng phải cho cô ta một lý do. Được, nói đại một cái vậy.
“Vậy, vậy thì tôi chính là vì tiền.”
Quả nhiên vẫn là tiền.
Quan Hề: “Bao nhiêu, anh nói đi.”
Gã đàn ông cười lạnh lùng, giơ một ngón tay lên, “Một ngàn vạn!!”
Quan Hề: “...?”
“Một ngàn vạn đó, sao hả, nhiều tiền như vậy nhà cô sẽ bỏ ra vì đứa con nuôi như cô sao?”
Quan Hề nhìn hắn, sắc mặt trở nên kỳ quái, sau đó biến thành vô cùng khó coi.
“Anh nói lại lần nữa?”
Gã đàn ông thầm đắc ý cười một tiếng, dù nhà cô ta có tiền, nhưng một ngàn vạn là một con số trên trời, nhất định nhà họ sẽ không bỏ ra một cách dễ dàng như vậy, dùng lý do này để dọa cô ta thôi!
“Một ngàn vạn, tôi cho cô biết, chính là số tiền này, không thiếu một xu.”
Quan Hề nhìn “Tên bắt cóc” trước mắt, nhất thời cảm thấy bẽ
mặt vô cùng!!
Mọe! Gã này không chỉ là xử nam ngu ngơ mà còn là thằng
ngốc!!
Một ngàn vạn?!
Quan Hề cô chỉ đáng giá một ngàn vạn!!!
Tác giả có lời muốn nói: Báo Tiền Phương đưa tin: Một tên bắt cóc đã bị con tin đánh chết vì chỉ đòi 1000 vạn tiền chuộc =)))
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Đến Bên Tôi
- Chương 27