Chương 2

Chiếc xe vẫn chạy băng băng trên đường, người tài xế ngồi phía trước nghe thấy cuộc đối thoại của hai người phía sau, ánh mắt không chút thay đổi, hiển nhiên đã quen với chuyện này.

Giang Tùy Châu ừm một tiếng, nói: “Vậy đưa em về nhà?”

Không thể làm liền đưa cô về nhà, gã đàn ông xấu xa này!

Cô tức tối, duỗi chân đạp vào chân anh. Một cú đạp cảm thấy không đủ xả giận, lại muốn đạp cú thứ hai, kết quả bị anh bắt lấy mắt cá chân.

Giang Tùy Châu cụp mắt nhìn, hỏi: “Sao thế?”

Quan Hề nói với vẻ cáu kỉnh: “Đến nhà anh, tâm trạng em không tốt, không muốn về nhà.”

Tâm trạng không tốt, muốn đến nhà anh, nhưng không lên giường.

Kết hợp những yếu tố trên lại, Giang Tùy Châu lại hỏi: “Đến ngày?”

Quan Hề định lườm anh nhưng lại cảm thấy cái cớ này cũng được, cô thật sự không muốn về nhà.

“Ừm.”

“Kỳ kinh của em loạn quá.” Giang Tùy Châu nghĩ ngợi rồi nói: “Cơ thể có chỗ nào không khỏe?”

Quả nhiên là anh bạn trai quý hóa của cô, cái khác thì không nhớ nhưng thời gian “dì cả” của cô ghé thăm thì lại nhớ rõ mồn một như vậy.

“Có lẽ dạo này hơi bận.” Quan Hề trực tiếp gác chân lên đùi anh, “Hôm nay đứng cả một ngày, mỏi chết đi được, lần sau em mà nhận lời làm phù dâu thì em chắc chắn là bị điên.”

Giang Tùy Châu thả chân cô ra, “Bỏ chân xuống, ngồi ngay ngắn lại.”

Quan Hề hoàn toàn không nghe lời, thậm chí còn quay cả người sang, một chân khác cũng gác lên. Cô thư thái dựa vào lưng ghế, duỗi thẳng hai chân.

Giang Tùy Châu nhếch miệng định nói gì đó nhưng nhớ tới tính khí muốn gì làm nấy, trước giờ chẳng sợ cái gì của cô đại tiểu thư này nên cũng chẳng buồn nói.

Nửa tiếng sau, xe lái vào Gia Lâm Cảnh Uyển.

Tòa nhà này tọa lạc tại nơi sầm uất nhất của trung tâm thành phố, phần lớn thời gian Giang Tùy Châu đều sống một mình ở đây, trừ Quan Hề ra, nơi này ít khi có người ngoài đến.

Bước vào cửa, Quan Hề quen đường quen nẻo đi vào phòng thay đồ.

Phòng thay đồ của Giang Tùy Châu rất lớn, những món đồ đơn giản nhưng không hề rẻ của anh được sắp xếp một cách ngăn nắp. Cô tìm được bộ đồ ngủ mà cô đã để lại đây, chuẩn bị tắm rửa rồi ngủ một giấc.

Bước vào phòng tắm, cô khóa cửa lại, nhìn bản thân mình trong gương.

Hôm nay quả thực quá bận, bận đến nỗi cô nhất thời quên đi chuyện phiền lòng của mình. Nhưng đến lúc này, trong không gian riêng tư chỉ có một mình cô như phòng tắm, vẻ mặt mà cô trưng ra cả ngày lập tức thay đổi.

Không ai nhìn thấy, không cần giả bộ nữa.

Quan Hề hít sâu một hơi, kìm nén nỗi chua xót trào dâng trong lòng. Cô cởi lễ phục bước vào gian tắm, mở vòi hoa sen, để những tia nước li ti rơi xuống người mình.

Đã một tháng rồi, cô vẫn chưa thể chấp nhận nổi chuyện này.

Nhưng thực tế thì mọi chuyện cũng không quá tồi tệ.

Ba cô Quan Hưng Hào vẫn chiều chuộng cô, cái ngày ông biết cô nghe lén cuộc đối thoại của mình, biết được chân tướng, ông đã nói với cô rằng ông thương yêu cô như con gái ruột, dù cô con gái thật có xuất hiện hay không thì cô vẫn là viên minh châu trong lòng bàn tay ông.

Ông sẽ không thay đổi.

Cô tin, thật sự tin tưởng ba mình.

Nhưng cô vẫn thấy khó chịu, vì cô không thể quên được ánh mắt bừng sáng của mẹ khi nhắc đến cô con gái kia.

Quan Hề sống kiêu ngạo gần nửa cuộc đời ngay lập tức bị vẻ mặt của mẹ làm cho suy sụp.

Tắm xong, Quan Hề mặc áo ngủ bước ra ngoài. Vừa rồi cô lén lút khóc một lúc, chỉ một lúc mà thôi, vì cô sợ mắt sưng lên bị Giang Tùy Châu phát hiện.

Cô không thể chịu đựng được việc người khác phát hiện bây giờ cô đen đủi, thảm hại cỡ nào.

Giang Tùy Châu đã tắm trong phòng tắm khác, thời gian Quan Hề dùng phòng tắm hơi lâu, anh căn bản không thể đợi được.

Lúc này vẫn còn sớm, anh thay sang bộ quần áo ở nhà, ngồi trên sofa xem công việc trên Ipad. Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngước mắt lên nhìn, lúc nhìn thấy bộ đồ ngủ trên người Quan Hề, ánh mắt dừng lại một chút.

Cô mặc váy lụa có đai lưng, ôm sát vào cơ thể, khắc họa lên đường cong lung linh của cô.

Giang Tùy Châu thu mắt lại, giọng điệu kiềm chế: “Không phải đến ngày sao?”

Quan Hề bước đến ngồi xuống một bên sofa, hơi lơ đãng, “Hửm?”

“Mặc quần vào.”

“... Vì sao?”

Giang Tùy Châu bình thản nói: “Em mặc như này cũng như không mặc, nhỡ dây ra ga giường thì sao.”

Quan Hề liếc xéo anh một cái, “Làm sao mà giống như không mặc gì được, anh thấy em mặc như này liền muốn cởi nó có phải không?”

Ngón tay lướt trên màn hình của Giang Tùy Châu thoáng ngừng lại, “Cho dù anh không cởi, em mặc bộ này ngủ, đến lúc đấy váy cũng tự động tốc lên thôi.”

Quan Hề cứng họng, anh cũng hiểu đồ ngủ của cô quá ha.

Thế nhưng từ trước tới giờ cô chưa từng để Giang Tùy Châu chiếm thế thượng phong trên phương diện ngôn ngữ, thế là cô hậm hực nói: “Ga giường có bẩn cũng không cần anh giặt, chúa phiền phức.”

“...”

Đến đây, Giang Tùy Châu cũng không tranh luận với cô nữa, anh có thể liệu trước rằng còn nói tiếp thì Quan Hề có thể mang ra các loại từ vựng mới mẻ để chặn họng anh, anh không rảnh để hát kịch Nhị nhân chuyển* với cô.

*Nhị nhân chuyển: là một loại hình nghệ thuật dựa trên các điệu ca dân gian ở vùng Đông Bắc Trung Quốc (Nguồn Baidu)

Anh tiếp tục lướt Ipad.

Quan Hề thấy dáng vẻ lười tranh cãi quen thuộc của Giang Tùy Châu, tự dưng cô lại thấy nhẹ nhõm phần nào.

Ngủ ở nơi đây, chọc tức tên mặt người dạ thú này, dường như cô mới cảm thấy mọi thứ không hề thay đổi.

Quan Hề lén nhìn anh vài lần, sau đó cầm điều khiển mở ti vi xem.

Cô tìm được một bộ phim cũ, nhưng không thể xem nổi. Phim chiếu được một nửa, cô nhấc chân chạm vào lưng người đàn ông đang cụp mắt nhìn Ipad, “Giang Tùy Châu.”

“Hửm.”

“Anh vẫn đang làm việc sao?”

“Ừ.”

“Anh ngừng một lúc đi.”

“Sao vậy?” Anh vẫn cắm mặt vào Ipad như cũ.

Quan Hề lại nhấc chân, ra vẻ giận dỗi đẩy anh một cái, “Anh không thể ngừng một lúc à, em thấy hơi chán.”

“Muốn mua cái gì?”

“...”

“Cái đồng hồ mà em nhắc đến tháng trước đã mua rồi, để ở tầng thứ hai trong ngăn kéo phòng thay đồ.”

“Em không nói đến chuyện này... hả? Cái đồng hồ đó về rồi sao? Lúc nào vậy? Sao anh không nói sớm.”

Khóe môi Giang Tùy Châu khẽ cong lên, ném Ipad sang một bên, quay lại nắm lấy cổ chân cô, lôi cô từ đầu bên kia sofa lại gần anh.

“A...”

Váy ngủ của Quan Hề rất ngắn, chỉ một cú lôi của anh, chiếc váy cọ vào sofa bị cuốn lên hơn nửa. Sau đó có thể loáng thoáng nhìn thấy bên trong không hề có băng vệ sinh.

Giang Tùy Châu ngừng động tác, biết mình bị cô lừa. Anh trực tiếp bế cô ngồi lên đùi mình, thấp giọng nói: “Em cũng đâu có hỏi.”

Quãng thời gian này cô đều suy nghĩ vẩn vơ, cảm thấy mình có thể sẽ mất ba mẹ mất tất cả, làm sao có thể nhớ đến chiếc đồng hồ lúc trước cô quấn lấy anh để đòi cơ chứ.

Có điều, tuy nói như thế, nhưng đồng hồ mua đã mua rồi, muốn thì vẫn phải muốn thôi, dù gì cả thế giới cũng chỉ có một trăm chiếc.

“Em đi xem đã.” Quan Hề miễn cưỡng sốc lại tinh thần, muốn rời khỏi đùi Giang Tùy Châu.

Giang Tùy Châu không cho cô xuống mà bế thốc cô lên, đi về phía cầu thang, “Lúc khác xem.”

“Này...”

Không cho cô từ chối, anh bế thẳng cô về phòng.

Lúc Quan Hề bị anh ném lên giường, cô tức giận véo anh, “Có phải anh định đánh một trận đẫm máu với em không?”

“Em có đến ngày đâu, lừa anh làm gì?”

“Em, em đến rồi!”

Giang Tùy Châu ghé người xuống, ngón tay thon dài móc vào mép qυầи ɭóŧ màu trắng, khẽ kéo một cái, cất giọng bình thản: “Đâu?”

“...”

Vạch trần lời nói dối của cô, anh trực tiếp cúi xuống ngậm lấy môi cô.

“Ưʍ...”

Hai người đã ở bên nhau ba năm, dẫu vậy họ vẫn không giống cặp tình nhân bình thường, gặp thì ít xa thì nhiều, một khi gặp thì nhất định sẽ lên giường.

Nhưng họ đã quen biết nhau từ lâu.

Khi còn là học sinh, người lớn hai nhà nói muốn kết thông gia, cưỡng ép tác hợp hai người, nhưng thực sự hai người rất phù hợp. Vì thế trước mặt ba mẹ hai người tỏ ra tình cảm không tồi, bình thường ở trước mặt người khác, Giang Tùy Châu sẽ tỏ ra nhường nhịn, quan tâm chiều chuộng Quan Hề.

Thực tế thì, thời niên thiếu hai người đều không vừa mắt đối phương.

Quan Hề không thích Giang Tùy Châu vì cô cảm thấy anh quá giả tạo, lúc nào cũng làm bộ làm tịch, rõ ràng đến sợi tóc của anh cũng biết quyến rũ người khác, thế mà anh vẫn tỏ vẻ thanh cao, trưng ra dáng vẻ “Đức Phật từ bi”.

Còn Giang Tùy Châu lại cảm thấy Quan Hề quá cao ngạo, mắt để trên đỉnh đầu, rõ ràng là một cô tiểu thư cần người khác dỗ dành nịnh nọt mới ăn cơm một cách kén chọn. Thời niên thiếu sốc nổi, không có thời gian cũng chẳng có lòng dạ đi dỗ dành người ta.

Năm 19 tuổi, Quan Hề sang Mỹ du học. Giang Tùy Châu lớn hơn cô hai tuổi, vì vậy anh đã ở nước ngoài học hai năm.

Ngôi trường mà cô thi đậu năm đó cũng là nơi anh đang học, tất nhiên không phải vì anh học ở đó mà là vì ngôi trường đó khá tốt, cô cảm thấy phù hợp với mình.

Trong mắt bậc phụ huynh, hành động đó của họ là anh ở đâu em theo đó, nhưng ba mẹ họ làm sao có thể nghĩ tới việc hai người học cùng trường hai năm mà đến mặt nhau cũng chẳng nhìn thấy.

Ở nước ngoài không có người nhìn, họ cũng chẳng buồn giả bộ nữa.

Hai người chính thức xác định quan hệ là sau khi Quan Hề về nước, vào sinh nhật 23 tuổi của cô.

Hôm ấy, hai người đều uống một chút rượu. Là vị hôn phu, anh có nghĩa vụ đưa cô quay về phòng khách sạn. Kết quả, thiên thời địa lợi nhân hòa, dưới tác dụng của men rượu, ánh mắt chạm nhau, cảm xúc dâng trào, người trưởng thành làm chuyện mà người trưởng thành nên làm.

Sau đó, bọn họ quyết định ở bên nhau.

Hai người đều có cùng một suy nghĩ, dù sao sớm muộn cũng ở bên nhau, nếu đã làm rồi thì đành ở bên nhau sớm hơn dự kiến vậy.

Có điều, sau này khi đã ở bên nhau một thời gian, còn có một nhân tố quan trọng kéo hai người lại gần nhau.

Đó chính là, hai người rất có cảm giác với cơ thể đối phương.

Giang Tùy Châu được khai trai, nếm được “trái cấm” nên cần mẫn không ngừng.

Quan Hề lại thấy dáng vẻ khi Giang Tùy Châu vứt bỏ hình tượng “Đức Phật từ bi” khi lên giường rất quyến rũ, nói thực cô không chịu nổi dáng vẻ cầm thú của anh lúc ở trên giường. Vả lại, cô phải thừa nhận rằng bát tự của cô và anh không hợp nhưng cuộc sống tìиɧ ɖu͙© lại vô cùng hòa hợp.

Đối với người trưởng thành mà nói, thỏa mãn ở phương diện này thật sự rất quan trọng.

“Vừa nãy nói cái gì mà buồn chán?” Trong lúc mồ hôi chảy đầm đìa, Giang Tùy Châu cúi xuống nói bên tai cô.

Hơi thở Quan Hề rối loạn, đôi mắt long lanh ánh nước, “... Sao cơ?”

“Lúc ở phòng khách còn nói chán cơ mà.”

Quan Hề nhớ ra, cô thoáng chần chừ rồi nói tình huống giả tưởng mình sợ nhất cho anh: “Không có gì, ừm... chính là... Giang Tùy Châu, nếu như một ngày nào đó anh mất tất cả, anh sẽ làm thế nào?”

Giang Tùy Châu nhìn cô bằng ánh mắt như muốn nói cô lo bò trắng răng, “Không thể nào.”

Cô nhìn anh, chợt quấn lấy anh, “Em nói nếu như mà.”

Giang Tùy Châu bị động tác của cô làm loạn tiết tấu, anh cử động chậm lại, thuận miệng nói: “Nếu thế... chẳng phải vẫn còn em sao?”

“Em?”

Vì bị du͙© vọиɠ chi phối, lời của Giang Tùy Châu cũng trở thành những lời nói đùa vô tâm: “Đem đống túi xách với đồng hồ anh tặng em đi bán, trả lại tiền cho anh.”

Quan Hề thực sự hoảng sợ, trợn mắt mắng: “... Anh nằm mơ giữa ban ngày!”