Chương 19

Trường kiếm trong tay hai người bọn họ tương giao, Phong Đoạn Vân chưa từng thật sự muốn lộng thương Giang Thiên Viễn. Động tác vừa rồi cũng chỉ là đang muốn cảnh cáo Giang Thiên Viễn đừng xen vào chuyện của người khác. Nhưng Giang Thiên Viễn lại vì mấy chiêu vừa rồi của Phong Đoạn Vân mà hồi thần.

Lúc trước hắn vẫn luôn cảm thấy công pháp mà Phong Đoạn Vân dùng khi dùng quạt quá kỳ quái. Hiện giờ xem lại, rốt cuộc hắn cũng đã bừng tỉnh đại ngộ, cuối cùng cũng hiểu rõ cái bộ Phiến pháp kia kì lạ ở chỗ nào rồi.

Đó vốn không phải chiêu thức khi dùng quạt.

Phong Đoạn Vân dùng quạt luôn chứa bóng dáng khi dùng kiếm. Mà nay khi Phong Đoạn Vân cầm kiếm, Giang Thiên Viễn lại có thể thông qua những chiêu thức đó mà liên tưởng đến bộ pháp của phái Lăng Tiêu.

Nhưng như mà kiếm pháp mà chính đạo nên có lại thô bạo tàn nhẫn, nếu không phải Phong Đoạn Vân cố ý thủ hạ lưu tình thì tất nhiên chiêu chiêu thấy huyết.

Giang Thiên Viễn có chút không thể tin được cảnh tượng mà ngay chính mắt mình chứng kiến rồi lại không thể không tin tưởng chuyện mà chính mình chứng kiến hết thảy.

Hắn đuổi theo Phong Đoạn Vân nhảy ra khỏi gian nhà này. Mới vừa nhảy ra khỏi cửa đã thấy Hồ Thiên Diện gọi những thủ vệ của Quỷ Vực tới. Mà lúc này Lưu Trường Cẩn trốn ở phía sau đám thủ vệ run lên bần bật.

Trong đám thủ vệ của Quỷ Vực có một vài người tiến lên, mà có một người khác đang khoanh tay đứng trên mái hiên, nhẹ nhàng mở miệng: “Bên trong Quỷ Vực không cho phép đánh nhau. Phong Đoạn Vân, ngươi đừng có khiến thành chủ phải khó xử.”

Phong Đoạn Vân tựa như không nghe thấy lời cảnh cáo của hắn ta.

Giờ này khắc này, trong mắt y chỉ có Lưu Trường Cẩn.

Lưu Trường Cẩn trốn ở phía sau lưng đám thủ vệ Quỷ Vực, co rúm lại, không dám tiến lên.

Lưu Trường Cẩn a Lưu Trường Cẩn. Ngươi phí hết mọi tâm tư để lừa gạt tiểu sư thúc của ta.

Lưu trường cẩn.

Người nọ cũng không thèm nói lời vô nghĩa với Phong Đoạn Vân. Lưỡi kiếm sắc bén lộ ra hàn quang, Giang Thiên Viễn lại là người hoảng sợ đầu tiên. Hắn lo rằng người này sẽ làm Phong Đoạn Vân bị thương nên đành phải thay đổi hướng kiếm một lần nữa. Lúc này hắn đã ngăn ở trước người Phong Đoạn Vân.

Trong tay Phong Đoạn Vân vẫn nắm lấy thanh kiếm ấy.

Mũi kiếm thấm đẫm hàn phong, đối diện với đám thủ vệ Quỷ Vực lại không quan tâm, chỉ hướng về phía Lưu Trường Cẩn cách đó không xa.

Cũng đối diện với Giang Thiên Viễn ở trước người y.

Phong Đoạn Vân không thể hiểu được.

Vì sao lại có một người trong chính đạo, hao hết tâm tư mà đi che chở một người đao kiếm đối nghịch là y đây. Đã vậy còn có thể thản nhiên phô bày sau lưng của chính mình cho một người thuộc tà đạo như y cơ chứ.

Phong Đoạn Vân nhìn bóng dáng của Giang Thiên Viễn rốt cuộc cũng xuất hiện chút chần chờ nho nhỏ.

Lúc này Phong Đoạn Vân có chút không thể phân rõ.

Đến tột cùng thì Giang Thiên Viễn sao lại làm như vậy… là chính thân thể này của hắn ta hay sao.

Hay là vì… y?

……

Sau một lát, rốt cuộc Phong Đoạn Vân cũng thu kiếm lại vào vỏ.

Người nọ cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn ta mở miệng nói: “Các ngươi theo ta đi gặp thành chủ đi.”

Người cố ý đến ngăn cản Phong Đoạn Vân cùng Giang Thiên Viễn tên là Đoạn Trì, là thủ vệ trong Quỷ Vực cũng là hộ vệ bảo vệ bên cạnh thành chủ Quỷ Vực, Việt Tang Ảnh. Người này khi xưa lúc còn ở trong giang hồ chính là một trong những vị cao thủ đứng đầu.

Sau khi thu kiếm lại, hai bên không còn là quan hệ đối địch nhau nữa. Hắn ta lập tức giống như thay đổi thành một con người khác vậy. Không còn dáng vẻ đầy nghiêm trang khi đối địch như vừa rồi mà trái lại càng giống như đang không nhịn được ý cười trên mặt. Hắn ta tỏ vẻ cực kỳ tò mò mà nhìn hai người Giang Thiên Viễn cùng với Phong Đoạn Vân.

Hắn có thể nhận ra Phong Đoạn Vân là bởi vì dựa vào công pháp mà Phong Đoạn Vân thi triển. Dù sao thì khi xưa Phong Đoạn Vân cũng từng nháo ra đủ chuyện ở trong Quỷ Vực này. Hắn ta đã từng giao thủ với Phong Đoạn Vân. Rõ ràng cái người chưa từng thân cận với người ngoài này thủ đoạn….

Đoạn Trì nhịn không được cười tủm tỉm mở miệng dò hỏi: “Không biết tôn tính đại danh của vị thiếu hiệp này…?”

Giang Thiên Viễn: “……”

Nguy rồi.

Giang Thiên Viễn hoàn toàn không biết nên giải thích như thế nào.

Hắn dùng thân thể của Phong Đoạn Vân thì có lẽ nên nói bản thân là Phong Đoạn Vân đi? Nhưng mà Phong Đoạn Vân đã tự mình bại lộ thân phận của chính mình rồi. Nếu như hắn còn nói bản thân là Phong Đoạn Vân nữa thì hình như có chút kỳ quái nha.

Cũng may người thường ra vào bên trong Quỷ Vực này phần lớn đều không muốn để cho người khác biết được tên hộ của mình. Đoạn Trì chỉ cảm thấy bản thân quá mức mạo muội, còn cực kỳ cảm thấy áy náy nên cười với Giang Thiên Viễn rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Phong Đoạn Vân: “Phong Đoạn Vân, ngươi tự mình tính đi. Nhất định hiện tại thành chủ đang rất tức giận đó.”

Phong Đoạn Vân: “……”

Đoạn Trì cũng sớm thói quen Phong Đoạn Vân trầm mặc ít lời, hắn triều hai người làm ra một cái thỉnh thủ thế, lo chính mình đi xuống nói: “Nhị vị mời theo ta tới, thành chủ muốn gặp một lần các ngươi.”

Phong Đoạn Vân nâng bước liền đi, Giang Thiên Viễn cũng đi theo Đoạn Trì đi ra hai bước, lại quay đầu vừa thấy phía sau kia tiểu viện, bọn họ đánh nhau dẫn thanh lâu nội không ít người vây xem, đều tụ ở kia tiểu viện trong vòng, mà Giang Thiên Viễn đột nhiên liền nhớ tới một sự kiện tới.

“Từ từ!” Giang Thiên Viễn hô lên một tiếng: “Tại hạ phải tìm được Thúy Thúy!”

Phong Đoạn Vân: “……”

Đoạn Trì: “Hức…”

Giang Thiên Viễn đã quay đầu chui vào đám người.

Đoạn Trì xấu hổ cười nói: “Vị thiếu hiệp này… quả thật rất là phong lưu nha.”

Phong Đoạn Vân: “……"

“Nhưng nơi này có cô nương nào tên là Thúy Thúy hả?” Đoạn Trì nhíu mày tỏ vẻ suy tư: “Sao ta chưa từng nghe ai nói qua nhỉ?”

Phong Đoạn Vân thở dài chống thanh kiếm của Giang Thiên Viễn trên mặt đất. Lúc này Đoạn Trì mới thấy rõ cánh tay đang cầm kiếm của y đang rung nhẹ. Hắn ta không khỏi ngẩn ra, không biết người trước mặt hiện tại đang bị làm sao, cũng nhịn không được mà cất tiếng dò hỏi: “Ngươi…… Mệt à?”

Phong Đoạn Vân: “……”

“Hình như đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi dùng kiếm đó nha.” Đoạn Trì ho khan một tiếng, sau đó dùng một câu thăm dò để che giấu ý định thật sự của mình: “Nếu như ngươi mệt thì chi bằng thả thanh kiếm này xuống trước, nghỉ ngơi trong chốc lát?”

Dù hỏi vậy nhưng trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ một điều. Người hành tẩu trong giang hồ sao có thể vì một đợt đánh nhau đầy ngắn ngủi vừa rồi mà mệt được.

Hắn ta cũng từng nghe đồn một vài chuyện mờ ám không rõ ràng của Phong Đoạn Vân, cũng biết được mối quan hệ giữa Phong Đoạn Vân cùng với phái Lăng Tiêu. Mà chuyện sau này Phong Đoạn Vân không còn dùng kiếm nữa hình như cũng có liên quan đến Phái Lăng Tiêu.

Mới vừa rồi Đoạn Trì thấy rõ trạng thái của Phong Đoạn Vân thật sự bất ổn. Hắn ta thấy tay của Phong Đoạn Vân khẽ run lên thì sợ Phong Đoạn Vân lại tiếp tục phát điên nên đành phải thật cẩn thận khuyên nhủ: “Không ấy mình, buông kiếm, ngồi xuống, nghỉ một lát?”