Người Đàn Ông Xấu Hiếm Có

5.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô ế đến mức phải nhờ đến dịch vụ hôn nhân để tìm kiếm tình yêu. Nhưng cũng thật may mắn cho cô khi người đàn ông đó là một người có gương mặt thanh tao, thân hình tuyệt hảo  …
Xem Thêm

Thái Vi càng khó chịu, cô càng thoải mái, ha ha! Mọi người đối với Zack của cô tò mò chết rồi; những bạn học ngồi trước, ngồi sau không ngừng thăm quan, từng cây hoa si đang nở, muốn cùng Zack trò chuyện. Trong lòng Ngải Điềm không ngừng hưng phấn.

- Phụ nữ ham hư vinh thật đáng buồn. – Cô gái bên cạnh vẫn thủy chung yên lặng quan sát biểu tình biến hóa của Tề Trọng Khải, thế mà anh lại lạnh lùng khạc ra câu này.

Ngải Điềm đang ăn bữa phụ do máy bay cung cấp, thiếu chút nữa nghẹn chết. Cô không muốn chết yểu, thiếu chút nữa đã quên cô phải tốn khá nhiều tiền để che miệng người đàn ông này, so với những gì mấy người bạn học thuộc phái Chưởng Môn Nhân nói ra, thì miệng người con trai này phải gọi là cao thủ thuộc hàng Võ Lâm Minh Chủ.

- Cô tốn tiền mướn đàn ông chính là muốn xem bộ mặt thối của tình địch mình hả?

Tề Trọng Khải ăn nói lịch sự ưu nhã, vừa thấy còn tưởng rằng anh đang hưởng thụ bữa tiệc lớn, mùi vị nhỏ trên máy bay cũng bị anh ngửi thấy, thật giỏi.

Ngải Điềm len lén trừng với anh.

- Âm thanh trên máy bay không được tốt, ngộ nhỡ bị người khác nghe, tôi rất xấu hổ à.

- Tầm mắt cô thật nhỏ.

- Đúng rồi, thế giới của phụ nữ chỉ nhỏ như thế thôi. Đối với phụ nữ mà nói, mặt mũi là quan trọng nhất, anh có hiểu hay không?! Nhất là khi phải đứng trước mặt một đám bà tám, thua so chết còn thảm hại hơn nhiều, anh hiểu chưa?

Không, đàn ông vĩnh viễn không hiểu!

Bọn họ không thể giải thích vì sao phụ nữ lại thích hư vinh, lòng háo thắng, lòng đố kỵ, lại càng không rõ ràng tại sao phụ nữ vĩnh viễn không ngừng thù hiềm nhau, đến chết cũng không thể nhận thua.

Bọn họ càng không cách nào hiểu, bên trong lòng của phụ nữ cấu tạo rất đặc biệt, mặc dù một giây nữa sẽ chết, giá trị sinh mạng chỉ còn lại một phần trăm, nhưng trong một giây đó chỉ cần tình địch đứng ở trước mặt, trong nháy mắt sẽ sống lại, lực chiến đấu lên cao tột đỉnh, tình nguyện oanh liệt chết trong trận, cũng không thể thua mất mặt!

Cái này gọi là phụ nữ!

Cô vĩnh viễn không quên được gương mặt của Thái Vi trong một phút ấy, nhìn cô ta ôm khư khư cuốn sách, khoe khoang chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh, bộ dạng kia phách lối người người nhìn, người người hâm mộ, cô liền tức đến hộc máu!

Giáo dục Tề Trọng Khải xong, Ngải Điềm cầm khăn giấy lên tùy tiện chùi miệng, từ trong bao rút ra một kịch bản.

- Cái này cho anh xem qua đề phòng trường hợp xấu.

Tề Trọng Khải hạ thấp tầm mắt, nhìn kịch bản được ghi chú rõ ràng, khóe miệng muốn giương lên lại co quắp đi vô cùng xấu xí.

- Cô còn thay tôi tạo dựng một thân phận giả?

Cô dùng ánh mắt gϊếŧ người cảnh cáo anh phải giảm nhỏ âm lượng trong giọng nói, Ngải Điềm vừa cắn bánh mỳ Ý vừa nói:

- Rất vất vả mới nghĩ được bao nhiêu đó, anh nên cảm ơn tôi đi.

- Cô nghĩ tôi là Tổng giám đốc của Tập đoàn Nguyệt Hoa ư? - khóe miệng Tề Trọng Khải giương lên độ cong nhất định, lòng không ngừng cười trộm.

- Đúng vậy, anh không phải có giới thiệu mình họ Tề sao? - Thật đúng là nhờ anh giới thiệu họ làm cô có linh cảm này. Dù sao anh cũng là một người thần bí, quả thật cũng với người trong ảnh họa trong có nhiều khác biệt, xem qua tướng mạo giống anh càng không khác nhiều, ngay cả tại trang web tập đoàn cũng không có để hình ảnh, cho nên rất an toàn, cộng thêm phong thái của anh, không thể nào là giả vờ.

Tề Trọng Khải cười.

Cô lại muốn quyến rũ anh, đem Tề Trọng Khải còn có tài liệu của Tập đoàn "Nguyệt Hoa" tập đưa tới trước mặt anh? Chuyến du lịch này thật là ngoài mong được.

Máy bay hạ cánh, sau khi làm xong thủ tục nhập cảnh, làng du lịch đã phái người tới đón, mọi người sẽ ở trong khách sạn Bvlgari nổi tiếng của đảo Luân Lý.

Khách sạn Bvlgari tọa lạc tại bờ biển, bên cạnh sườn đồi, dung hợp giữa phong cách truyền thống với phong cách hiện đại. . . . . .

Chỉ là hiển nhiên mọi người đối với người đàn ông bên cạnh cô còn có hứng thú, từ quầy lễ tân của khách sạn lên đến phòng ngủ vẫn bị quấy rầy; bọn họ dường như không muốn tha cho người đàn ông này.

- Anh sao quen biết Điềm Điềm vậy? - Hoa si thứ nhất hỏi.

- Lúc đi thị sát một quán ăn, đúng lúc đó cô đến “Gió Đông Say” dùng cơm, tôi đặc biệt bị cách dùng cơm của cô ấy hấp dẫn.

Mẹ nó! Điều này cũng có thể sao?! Xem ra cô không cần phải lo lắng về kế hoạch quyến rũ anh.

Ngải Điềm ngồi ở trên ghế sa-lon, dựa lưng vào nệm êm, uống chút nước trái cây do nhân viên khách sạn cung cấp, còn có thể ăn chút kẹo ngọt hay đậu phộng miễn phí. Ưmh, rất ngọt, ăn thật ngon!

- À quên nữa! Chúng ta thật vinh hạnh có thể cùng tổng giám đốc công ty lớn đi du lịch. - Hoa si số hai bắt đầu chân chó.

- Anh Tề, tôi có thể gọi anh là Zack không? - Hoa si số ba bắt đầu nghĩ rút ngắn khoảng cách.

- Xin lỗi, chỉ có bạn gái của tôi mới có thể như vậy gọi tôi như vậy.

Thái độ Tề Trọng Khải thủy chung không mặn không lạt, nếu như không phải là bận tâm đến lời nói Ngải Điềm, thua so chết còn thảm hơn, cái miệng “hư hỏng” của anh đã sớm rục rịch ngóc đầu dậy, muốn nói lời nào phải làm cho người ta nội thương rồi.

Tâm hư, khí hỏng “bành” một cái liền nổ tung, ha ha ha. Ngải Điềm vui vẻ đến ngọt ngào như đang ăn kẹo đường, ngọt đến cười đến cả hàm răng còn cảm thấy đau, một ánh nhìn cũng có thể phun ra mật.

- Bạn thật rất lợi hại nha. Nhanh chóng có thể làm bạn gái Tổng giám đốc Tập đoàn “Nguyệt Hoa”. - Thái Vị chợt nói qua, ánh mắt căm hận nhìn trừng trừng cô.

- Ha ha, xin lỗi, thật xin lỗi, Zack nhà tôi nếu đem so sánh với chồng của cô chỉ là cao hơn một chút, đẹp trai hơn một chút, tóc nhiều hơn một chút, mắt to hơn một chút, lỗ mũi cao hơn một chút, bụng nhỏ hơn một chút, bắp thịt nhiều hơn một chút. . . . . . Ừ, không sai biệt lắm.

Ngải Điềm nghĩ cái này rất đáng! Cô gái này rất phách lối. Quả thực làm Thái Vi giận đến sầm mặt lại.

- Cũng chỉ là đùa vui một chút mà thôi, cô đừng tưởng là thật, bối cảnh nạm vàng như Tề Trọng Khải và Phú Nhị Đại có ở cạnh cô cũng không có kết quả tốt đâu.

- Vui đùa một chút cũng rất thoải mái. Ít nhất tôi có thể cùng người đẹp trai từng có một đoạn tình cảm như thế, thật là quá tốt đẹp rồi. - Ngải Điềm căn bản không đau không nhột, dù sao Zack vốn cũng không phải là Tề Trọng Khải à..., Dừng lại.

- Cô chắc chắn sẽ bị lây bệnh qua đường sinh dục.

- Được rồi, được rồi. . . . . . tôi hiểu biết rõ cô đố kỵ với tôi vì bữa tối cô không được ôm người đẹp trai như anh ấy ngủ, chờ tôi dùng xong sẽ cho cô biết cảm giác của mình. Được chứ?

- Đê tiện! – Thái Vi giận đến hất đầu bỏ đi.

Ngải Điềm đứng đó cười đến miệng muốn tét ra, tiền này bỏ ra đúng là thật không uổng phí! Không hổ danh là trai bao cấp tiêu chuẩn, ha ha ha, thoải mái quá.

- Nhìn ra được, cô rất vui vẻ phải không?. - Ngồi ở trên xe tiến về phía biệt thự, Tề Trọng Khải luôn nhìn cô gái bên cạnh không ngừng ôm bụng cười.

- Nhờ có anh, cuối cùng tôi cũng có thể tìm lại chút mặt mũi. Zack, tôi thật sự yêu anh chết đi được! - Ngải Điềm cười đáp, khóe mắt phun lệ, kích động giơ hai cánh tay ra ôm chầm lấy Tề Trọng Khải.

Cái ôm đó đơn giản là cái ôm bạn bè, ôm cảm kích, thế nhưng thân thể của anh lại nổi lên phản ứng cổ quái, thậm chí có điểm nóng ran. Cô vẫn đắm chìm trong vui sướиɠ, không biết cử chỉ thân mật của mình làm cho người ta hiểu lầm.

Cho đến khi anh ấn cô vào l*иg ngực, hơi thở phái nam nồng nàn thổi vào tai cô, khiến tim cô liền đập nhanh hơn, cô mới thất kinh, vừa rồi cô chỉ lo tâm tình vô cùng sảng khoái của mình, quên rằng nhiệt độ cơ thể của anh đang tăng cao.

Thêm Bình Luận