Chuyển ngữ: Team Sunshine
Cao Nhiễm không để ý đến cô ấy nữa, bước tới mở mở túi hành lý ra, tìm một chiếc áo phông dài sạch sẽ thay vào.
"Mỗi lần cậu cởϊ qυầи áo trước mặt tớ thế này tớ đều có cảm giác như đang quyến rũ tớ vậy."
Hai mắt Quý Tang Tang chớp chớp, nhìn về phía Cao Nhiễm – người đang thay quần áo.
Mặc quần áo thì nhìn gầy ốm, cởϊ qυầи áo thì ngực to mông vểnh, thật đúng là vưu vật hiếm có khó tìm.
Đến nay cô ấy còn nhớ rõ hôm khai giảng cấp ba, khoảng thời gian tươi đẹp khi lần đầu gặp cô.
Người phụ nữ này trực tiếp lần nữa định nghĩa lại cụm từ “đại mỹ nhân” trong lòng cô ấy.
Tuy nhiên, so với dáng người, Quý Tang Tang lại thích ngũ quan của Cao Nhiễm hơn, nghĩa hiệp hào phóng, mang vẻ đẹp của riêng mình.
Lúc A Âm trở lại là khi đưa bữa tối đến cho hai người. Một nồi trà sữa nóng hổi thả thêm thịt bò viên, một chiếc đĩa bạc đựng thịt cừu và những chiếc bánh sữa chua mới nướng, rắc vừng trắng, thơm vô cùng.
"Cậu ăn trước đi."
Cao Nhiễm cầm hộp thuốc lá và bật lửa, nhấc chân bước ra ngoài.
Đêm trên thảo nguyên hơi se lạnh. Mặt trăng như chậu băng lơ lửng trên nền trời xanh thẳm, xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng ngựa hí gặm cỏ đêm trong chuồng.
Cô dựa người vào xe bò, đôi môi đỏ tươi bao lấy đầu điếu thuốc, ánh sáng của chiếc bật lửa khẽ nhấp nháy, kéo theo một tia lửa màu cam.
Người chăn nuôi hay gọi chiếc xe này là "bay trên cỏ". Ban ngày thì nhỏ bé, đến đêm thì lại như đại quái vật dưới ánh trăng, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy hơi an tâm.
Trong tiếng nước chảy xuôi nhẹ như âm thanh gió thoảng, vài người đàn ông đang nướng thịt chân cừu trong lửa trại, ánh lửa soi rõ khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bên trái.
Người đàn ông rút con dao Mông Cổ từ bên hông ra, cắt từng miếng thịt một, cán dao được trang trí bằng những hạt ngọc rất đẹp mắt.
Cơm nước xong, Quý Tang Tang chạy đến tìm Cao Nhiễm. Thấy cô đang đứng một góc lặng lẽ hút thuốc, cô ấy lập tức tặng cho cô một cái nháy mặt ngọt ngào đến chảy nước.
Một lúc sau, cả thảo nguyên phá lên cười nói rộn ràng náo nhiệt.
Ba Đồ cầm lấy cây đàn đầu ngựa. Tiếng đàn to lớn du dương vang vọng khắp đồng cỏ.
Hồi còn đi học, Quý Tang Tang đã từng học múa dân gian, thế nên cô ngẫu hứng đứng lên nhảy một điệu.
Cao Nhiễm để ý thấy có một khe nhỏ hở ra trên tấm rèm nỉ của nhà bạt. A Âm đứng ở cửa liếc nhìn cuộc sống linh đình náo nhiệt phía xa, một lúc sau lại im lặng đi vào.