Tề Dịch nhìn cô hồi lâu, sau đó xoay người rời đi, nhưng người phụ nữ lại vươn cánh tay mảnh khảnh chặn đường anh lại.
Khoảng cách quá gần, anh thậm chí còn nhìn thấy những sợi gân xanh trên mu bàn tay của cô.
Anh đưa mắt nhìn cô.
Gao Nhiễm phớt lờ vẻ mặt không vui “Cô làm gì vậy? Muốn kiếm chuyện à?” của người đàn ông, cô cầm tay phải của anh lên và đưa gần lại trước mặt mình dịu dàng hỏi anh.
“Bị thương rồi à?”
Cô chu môi thổi nhẹ vào lòng bàn tay của anh.
Hơi nóng từ lòng bàn tay truyền đến bụng dưới, nơi dũng mãnh thô to và cứng cáp kia của Tề Dịch không tự chủ được dựng lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Người phụ nữ có vẻ hài lòng với phản ứng của anh, cô nắm lấy tay anh đưa lại gần đôi môi đỏ hồng của mình, nhưng lại bị người đàn ông vội hất tay ra.
Anh cụp mắt xuống nhìn bóng người nam nữ đang tựa vào nhau trên mặt đất.
Cao Nhiễm đi thẳng vào vấn đề và cười nhẹ: “Tàng trữ trái phép súng là tội hình sự. Trong lều yurt của anh có không ít súng, ít nhất cũng phải bị kết án ba năm tù.”
Tề Dịch hơi nhướng mi.
Tất cả súng săn và súng gây mê của anh ta đều đã nộp đơn cho Sở Công an thành phố Hulunbuir để xin giấy phép sử dụng súng theo luật và quy định.
Nhưng…anh muốn biết cô muốn bán thứ thuốc gì trong bình hồ lô đó.
Người phụ nữ kéo cả hai tay anh qua và nhẹ nhàng vòng nó qua eo của mình.
“Tôi muốn anh ở cạnh tôi trong thời gian tôi ở Mông Cổ.”
Hầu như tất cả ngựa trong chuồng đều đã ngủ, ngoại trừ một số ngựa con ăn cỏ đêm và ngoe nguẩy đuôi để xua đuổi lũ ruồi.
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải loại đàn ông như vậy.” Anh nhắm mắt lại, vẻ mặt lãnh đạm, đồ vật khổng lồ nơi đũng quần căng cứng đến mức muốn nổ tung.
“Vì vậy, anh thà ngồi tù.” Gao Ran từng bước tiến lại gần.
Anh cau mày: “Những khẩu súng này là con át chủ bài của cô?”
“Không.”
Cô vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm đầy quyến rũ của anh: “Con át chủ bài của tôi... anh thích tôi.”
“Buổi tối anh đến chuồng ngựa, không phải là tìm con ngựa mà tôi vẽ sao?"
Tề Dịch cười khẽ, cố gắng che giấu sự hỗn loạn trong ánh mắt.
Giây tiếp theo, yết hầu của anh ướt đẫm và tê dại.
Đôi môi non mềm của người con gái ở bên trên khẽ mấp máy, đầu lưỡi nhỏ nhắn quấn lấy nơi đang nhô lên mà liếʍ láp trêu đùa, tay phải cũng không tự chủ được kiểm tra đũng quần của anh.
Cô đang hôn lên yết hầu của anh, rõ ràng anh nên đẩy cô ra, nhưng lúc này anh không chỉ tê dại cả người mà trong lòng còn có chút ngọt ngào.
“Anh cứng rồi, còn cứng hơn cả tưởng tượng của tôi.”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái thì thầm vào tai anh, Tề Dịch bây giờ như cá tươi trên thớt.
Hơi thở ngày một dồn dập hơn, cả người nóng hổi như muốn tan ra.
“Cô muốn gì ở tôi?”
Anh càng kiềm chế giọng nói khàn đặc của mình, thì càng giống như đang khích lệ Cao Nhiễm.
“Tôi muốn côn ŧᏂịŧ của anh, chơi tôi thật mạnh.”
“Chỉ muốn cái này thôi?”
“Ừm, đợi sau khi tôi về Bắc Kinh thì mối quan hệ này sẽ chấm dứt.”
Ánh mắt kiên định vừa nãy của Tề Dịch cũng dần bị dao động.
Anh chưa từng nghĩ sẽ có gì gì đó với cô, bảo Ba Đồ đi giải thích là vì không muốn cô hiểu lầm.
Không biết tại sao, nhưng anh không muốn cô hiểu lầm anh.
Tặng điện thoại di động cho cô, biết cô bị kẹt trên núi vội vàng phi ngựa như điên chạy tới, lần đầu tiên ngã xuống lưng ngựa, tất cả đều là anh cam tâm tình nguyện, không dám mong cô sẽ nhớ đến, cũng không dám mong cô cảm kích anh.
Tuy nhiên, bây giờ có cơ hội như vậy, anh có thể thăm dò trái tim có vẻ ngoài gai góc của cô, gần gũi với da thịt của cô, ngắm nhìn cô rêи ɾỉ dưới thân mình, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra.
Anh thực sự đã bị những điều này cám dỗ.
Cao Nhiễm khó mà nép vào anh như chú chim nhỏ, vùi đầu vào l*иg ngực của anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, lắng nghe nhịp tim đang đập liên hồi của anh.
“Nếu tôi đồng ý, em sẽ vui chứ?” Anh nâng khuôn mặt trắng như sứ của cô lên, ánh mắt đầy trìu mến.
Trái tim của Gao Ran run lên một cách khó hiểu, cô quên mất đã đọc nó ở đâu, trong đó nói rằng đàn ông Mông Cổ có đôi mắt dịu dàng nhất, và trong đáy mắt chất chứa một tình yêu xuất phát từ trong trái tim họ.
“Vâng.” Cô gật đầu: “Tôi sẽ rất vui.”