Trong chuyến du lịch tự lái lần này, điểm mà Cao Nhiễm cảm thấy thất vọng nhất là hầu như các danh lam thắng cảnh đều bị thương mại hóa cực độ, làm mất đi vẻ bình dị hữu tình và nét hoang sơ của thiên nhiên.
Cô vẫn như vừa mới lên đường, đầu óc trống rỗng, hỗn độn, ngổn ngang, không có chút linh cảm nào nào.
Đối với nhà thiết kế mà nói, chuyện không có nguồn cảm hứng tuôn trào như thác nước, không có sự âu yếm của nữ thần Muse thực sự còn khó chịu hơn cả chết.
Cô gần như đồng ý lời đề nghị của Ba Đồ ngay lập tức.
Trần Ba Nhĩ Hổ được đặt theo tên của bộ tộc Ba Nhĩ Hổ, từng là bộ tộc dũng mãnh và thiện chiến nhất trên đồng cỏ.
Cho đến nay, bộ giáp nhuốm máu của người đàn ông tộc Ba Nhĩ Hổ, cũng như thanh kiếm và súng chiến đấu đeo trên thắt lưng, vẫn còn có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi bên đường.
Cao Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ven đường là những thôn quê mới xây dọc theo đường uốn lượn, những bông hoa trắng sữa mềm mại tựa nhung như được thêu trên đồng cỏ rậm rạp, nở rộ giữa bầu trời bao la trong vắt.
Mãi một lúc lâu sau, tầm nhìn mới có một sự vật với.
Bảy, tám nhà bạt có đỉnh tròn nhọn nằm rải rác giữa thảm xanh rộng lớn, và bên cạnh đó là ba hoặc bốn chiếc xe mới tinh cùng những chiếc xe jeep màu đen với gầm cao và lốp to.
Những con đại bàng trên bầu trời bay qua tạo nên sự tương phản với đàn cừu đang thong dong gặm cỏ dưới chân núi.
Nghe được tiếng động cơ kêu ong ong của chiếc xe việt dã, tấm rèm nỉ ở giữa nhà bạt lặng lẽ vén ra một khe.
"A Âm, A Âm."
Ba Đồ nhảy ra khỏi ghế lái, cây cỏ rậm rạp đâm sầm vào bắp chân dày của cậu ấy.
Những tấm rèm vải nỉ khẽ đung đưa, một cô gái tầm mười tám, mười chín tuổi bước ra. Cô gái ấy sở hữu vẻ ngoài điển hình của người Mông Cổ, khuôn mặt rộng, đôi mắt hí, làn da đen sạm và thô ráp do phơi mình dưới ánh nắng từ năm này qua tháng nọ.
Cô ấy mặc một chiếc áo choàng màu xanh ngọc lam có đường viền xéo phía trước và viền màu vàng, thắt lưng màu hồng đào quanh eo. Khi nhìn thấy Ba Đồ, cô ấy chỉ ngại ngùng mím môi không nói gì.
"A Âm. Anh Tề đầu. Có chuyện muốn nói với anh ấy… "
Giọng nói lớn của Ba Đồ nhanh chóng bị lấn át, chỉ còn nghe thấy tiếng vó ngựa hùng vĩ đang phi nước đại từ xa tới.
Cao Nhiễm đứng dựa vào xe hút thuốc. Ánh hoàng hôn nóng bỏng phả vào má cô, miệng nồng nặc mùi thuốc lá cay nồng khiến cô phải nheo mắt lại vì nghẹn ngào, vô thức quay đầu nhìn sang nơi phát ra âm thanh.