Tề Nghị và phó giám đốc nhà máy họp xong, quay về văn phòng nhưng không có ai, ngồi đợi một lúc mà vẫn không gặp ai, tim bắt đầu bất giác đập nhanh.
Trong nhà vệ sinh, còn thừa ra có mỗi hai tờ giấy ăn thì Cao Nhiễm đã dùng hết, vết máu đã loang lổ trên qυầи ɭóŧ. Ban đầu cô còn tưởng là bị lạnh bụng do ăn phải đồ lạnh cơ, nhưng không ngờ là do kỳ kinh nguyệt đã đến.
“Cao Nhiễm à.”
“Ừ.”
Nghe thấy giọng nói của cô, người đàn ông đứng trước cánh cửa dường như thở phào nhẹ nhõm một hơn.
“Sao vậy?” Anh lên tiếng hỏi.
Cao Nhiễm bước đến bên cánh cửa, cắn môi nói: “Tôi đến tháng, nhưng tôi không mang giấy vệ sinh.”
Thời gian như trôi chậm lại. Nhìn sắc mặt anh, Cao Nhiễm nhận ra, có lẽ đây là lần đầu tiên anh ấy nghe con gái nói với mình về chuyện này.
Mười phút sau, anh quay lại, mồ hôi nhễ nhại, tay xách theo một chiếc túi ni lông, trong túi đựng đầy giấy vệ sinh, băng vệ sinh, có loại ban ngày và ban đêm, có nhãn hiệu địa phương Hô Luân Bối Nhĩ, và cũng có cả nhãn hiệu hàng tiêu dùng nhanh mà cô thường thấy ở các siêu thị Bắc Kinh nữa.
Mắt anh cụp xuống, anh chỉ đứng ở hành lang, đưa túi ni lông cho cô. Bóng dáng cao lớn của anh che khuất đi những vệt nắng vàng lấp lánh của hoàng hôn lúc cuối ngày.
Cao Nhiễm thay băng vệ sinh xong nhưng vẫn sợ vết máu trên qυầи ɭóŧ sẽ in ra quần bò bên ngoài, nên mỗi bước đi, cô đều cảm thấy không thoải mái chút nào.
“Đem quấn quanh eo đi.” Anh cởi chiếc áo sơ mi xanh thẫm của mình ra đưa cho cô, nhưng cô không nhận, nên anh lại nói thêm: “Áo này hôm nay tôi vừa mặc thôi.”
“Không phải đâu. Tôi sợ làm bẩn áo anh thôi.”
Anh chợt lại gần cô, đưa tay quấn và thắt chiếc áo sơ mi trên eo cô, bờ mi dày dặn trên mí mắt như nhòe đi, hơi thở anh nồng ấm.
Sau khi thắt xong, anh lịch sự thu tay về, ánh mắt đầy dịu dàng nhưng giọng nói dường như không có cảm xúc gì: “Cho cô làm bẩn đó.”
Không biết có phải do cảm nhận được nỗi đau sinh lý của Cao Nhiễm hay không, nhưng Tề Nghị không về nhà ngay, mà tìm một nhà trọ, bảo rằng sẽ qua đêm ở đó.
Cao Nhiễm không nói năng gì, chỉ ôm chặt bụng mình, mặt trắng bệch, có vẻ đau lắm.
Vì đang là mùa cao điểm của các nhà trọ nên nhà trọ kia chỉ còn một phòng tiêu chuẩn hai giường đơn.
Trước đây, Cao Nhiễm đã từng ở nhà nghỉ thanh niên kiểu này, thế nên cô cũng dễ dàng chấp nhận chuyện này.
Tề Nghị về phòng muộn hơn cô nửa tiếng đồng hồ, nhưng anh chỉ đứng ở cửa, đưa túi giấy cho cô.
“Cô ngủ đi, tôi sẽ ngủ trong xe dưới lầu, có chuyện gì cô cứ ra bên cửa sổ gọi tôi… tôi nghe được.
Sau khi anh rời đi, cô mở túi giấy ra, bên trong là một chiếc quần thường phục màu đen mới tinh, một chiếc qυầи ɭóŧ đựng trong chiếc túi trong suốt, một hộp thuốc Ibuprofen, và một lọ trà gừng đường đỏ.
Sau khi tắm gội xong, Cao Nhiễm ra ngồi bên bệ cửa sổ lau tóc. Phố phường cực kỳ huyên náo, có một cậu bé hát rong đang cất tiếng hát trên nền nhạc ngẫu hứng. Tiếng hát như có như không văng vẳng vào phòng qua khung cửa sổ lưới màu xanh lục.
“Ta đứng trên thảo nguyên trông về Bắc Kinh/ Quốc thái dân an ngút ngàn tầm mắt/ Để niềm vui này dâng trào trong trái tim/ Áng mây cát tường dâng tặng cho người…”
Cao Nhiễm đang lau mái tóc ướt của mình chợt ngừng lại. Cô chợt nhớ lại, bản thân cô từng biểu diễn bài hát này trong buổi lễ tốt nghiệp tiểu học, sau đó bài hát này đã trở thành bài hát thần thánh không thể thiếu với các cô các chú nhảy quảng trường trong thành phố. Giờ đột nhiên nghe lại được giai điệu này ở nơi đây, lần đầu tiên cô thấy nó hay đến vậy, hay một cách hùng tráng và đầy nhiệt huyết.
Một bác gái người địa phương ở bộ phận buồng phòng của khách sạn bưng đến cho cô một ít cháo và món ăn mặn, bác nói là do vị khách ở cùng phòng với cô dặn làm thế.
Sau khi hát xong bài nhìn về Bắc Kinh, cậu bé kia chuyển sang hát một ca khúc buồn, lời bài hát bằng tiếng Mông Cổ. Tiếng hát mạnh mẽ như xuyên thấu đó khiến Cao Nhiễm khẽ run lên. Chưa từng có bất cứ loại nhạc giao hưởng mạnh mẽ say mê nào có thể đem lại cho cô cảm giác này.
Bác gái của khách sạn đang dọn giường chuẩn bị cho giấc ngủ của cô thì thấy cô nghe tiếng hát quá nhập tâm. Bác vừa cúi xuống mở chiếc chăn len trên giường ra, vừa từ từ nói: “Bài hát này tên là “Ngạch Cát trong mơ”, “Ngạch Cát” trong tiếng Mông Cổ của chúng tôi có nghĩa là mẹ, bài hát này nói về nỗi nhớ nhung của một cậu con trai dành cho người mẹ ở trên thiên đường của mình. Từ nhỏ đến lớn, những người đàn ông ở trên thảo nguyên không bao giờ được phép khóc. Cho dù mất mẹ, cũng chỉ có thể dung hòa nỗi đau đó vào trong tiếng hát của mình.
Tiếng của bác gái nhỏ dần bên tai Cao Nhiễm, cô nhìn về phía người đàn ông đang gục đầu trên xe tải ở dưới lầu. Ánh trăng cô độc như đang phác họa hình bóng anh, và dường như vạt áo anh cũng đang lay động dưới từng cơn gió đêm lạnh.
Mãi cho đến sau khi cậu bé hát rong vác nhạc cụ rời đi, anh vẫn giữ nguyên tư thế ấy, rất lâu.