Buổi sáng mùng một, Trương Phong Hoà vì tiếng pháo hoa bên ngoài mà thức giấc, cậu xoa đầu, ngồi dậy, sau đó xuống giường, đi đến phòng khách, nhìn thấy Phùng Dã đang nằm trên sofa cũng bị đánh thức.
Trương Phong Hoà sửng sốt, ký ức ngày hôm qua mãnh liệt ùa về. Cậu nhớ lại chính mình chủ động mời Phùng Dã lên giường, kết quả lại bị từ chối, giờ cảm thấy thật khó khăn.
Cậu đi đến trước mặt Phùng Dã, há miệng định nói, Phùng Dã lập tức giành lời,"Anh lập tức đi ngay."
Phùng Dã cho rằng Trương Phong Hoà muốn mở miệng đuổi người.
Ngày hôm qua do đã muộn, lại không yên tâm về Trương Phong Hoà, Phùng Dã liền không dám rời đi, thân 1m8 oằn mình nằm trên sofa nhỏ hẹp, ngủ thật sự không yên ổn. Tâm lại nhớ Trương Phong Hoà, Phùng Dã cả đêm không thể nào ngủ được. Thật vất vả mới ngủ được thì lại bị âm thanh pháo hoa đánh thức.
Đáy mắt Phùng Dã đen sì, biểu hiện mệt mỏi, đầy mặt uể oải, nhưng khi đối mặt Trương Phong Hoà thì nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Trương Phong Hòa thấy thế, trong lòng hụt hẫng. Liền do dự nói: "Ăn cơm xong thì đi."
Nói xong liền xoay người đi rửa mặt.
Sau một lúc lâu Phùng Dã mới phản ứng lại lời Trương Phong Hoà, trong lòng cố gắng kiềm chế sự vui sướиɠ. Mặc dù lúc này cả người đều mệt, nhưng chỉ một lời này của Trương Phong Hoà, sự mệt mỏi lập tức biến mất.
Ngày đầu năm, Trương Phong Hoà liền mở màn khai bếp. Thực phẩm để nấu ăn vô cùng phong phú sớm đã nhét đầy tủ lạnh, cậu cũng không thấy phiền, ở phòng bếp ngồi xổm, nấu 1 nồi canh thịt gà thơm phức, làm vài món cá. Phùng Dã có xin ra trợ giúp đều bị Trương Phong Hoà từ chối.
Đồ ăn lên bàn, mùi thơm ngào ngạt khắp phòng, Phùng Dã vốn không thấy đói, nhưng ngửi được mùi thơm, ngón trỏ lập tức động, bụng cũng kêu. Từ lúc tách ra, hắn đã thật lâu không được ăn cơm Trương Phong Hoà nấu. Đến lúc mất đi, hắn mới phát hiện mình hoài niệm hương vị này biết bao nhiêu.
Trương Phong Hòa cười cười, cầm hai đôi đũa, mặt đối mặt, sau đó ngồi xuống, gọi Phùng Dã ăn cơm.
Nhưng mà đến lúc Phùng Dã ngồi xuống, Trương Phong Hoà lại có chút ngây người. Ngày đầu năm mới lại có thể làm bữa cơm cho người thương, Trương Phong Hoà tưởng chỉ có trong mộng. Những năm vừa rồi, luôn chỉ có một mình trải qua.
Hiện giờ một màn như vậy lại xuất hiện, Trương Phong Hoà cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Nhưng Phùng Dã trước mặt là thật, lại có độ ấm. Cậu rất muốn hỏi Phùng Dã, tại sao người không đến sớm một chút? Vì sao lại vào lúc này? Vào lúc Trương Phong Hoà hoàn toàn mất hết hy vọng.
Bất kể Phùng Dã có làm gì, cũng nhắc nhở bản thân không nên tiếp nhận hắn. Bởi vì cậu sợ, sợ hãi Phùng Dã ngộ nhận thói quen thành yêu. Đuổi theo Phùng Dã 7 năm, cứ luôn nghĩ bản thân được chìm trong biển đường, nhưng bất giác phát hiện chỉ còn lại chua xót.
Tiếng chuông di động vang lên đánh gãy suy nghĩ Trương Phong Hoà, là di động Phùng Dã.
Phùng Dã buông đũa, tiếp điện thoại. Đầu dây bên kia là Phùng mẫu, hôm qua hắn rời đi đột ngột lại cả đêm không về nên lớn tiếng quở trách. Phùng Dã nhẫn nại nghe xong, cũng bảo đảm lập tức trở về, mới nhẹ nhàng thở ra mà cúp máy.
Cúp máy xong, Trương Phong Hoà thích thú nhìn hắn."Là bác gọi à?"
"Ừ." Phùng Dã gật đầu.
Trương Phong Hoà nhàn nhạt nói:"Thật tốt."
Trong nhà có người chờ mình trở về, tốt quá.
Phùng Dã nghe xong, trong lòng có chút khổ sở. Hắn nghĩ đến hôm qua nhìn thấy Trương Phong Hoà đứng ở đại sảnh Tụ Hưng Lâu, một mình lẻ loi, ngày như vậy, lại không có ai làm bạn, không có người nhà, hệt như toàn bộ thế giới chỉ còn lại cậu.
Hắn rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi: "Hôm qua những người ở cùng em là?"
Trương Phong Hoà không nghĩ Phùng Dã sẽ hỏi, nhưng cũng không giấu diếm, nói thẳng:"Là cha tôi."
Nghe vậy, Phùng Dã nhớ tới người đàn ông trung niên hôm qua cùng với người ở quán cafe, lúc ấy hắn còn vì người đó hiểu lầm Trương Phong Hoà. Phùng Dã không khỏi có chút ảo não, lại không ở trước mặt cha mẹ cậu lưu lại điểm tốt rồi.
Nhưng mà Trương Phong Hòa lại nói tiếp:"Còn 2 người nữ kia, 1 người là mẹ kế, 1 người là em gái."
Phùng Dã sửng sốt, lại nhớ đến người con gái khóc lóc om sòm ở quán cafe hoá ra là em gái Trương Phong Hoà. Hắn nhíu mày, gia đình Trương Phong Hoà phức tạp như vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Lúc Trương Phong Hoà còn bên cạnh hắn, hắn cũng không có hứng thú đi hỏi thăm gia đình người ta, hơn nữa Trương Phong Hoà chưa bao giờ đề cập, hắn cũng không bận tâm chuyện này trong lòng.
Hiện giờ lại nghe được, hắn cảm thấy có chút đau lòng.
Trương Phong Hoà hoàn toàn không để ý suy nghĩ Phùng Dã, nói tiếp:"Cha mẹ tôi đã sớm ly hôn, vì cha tôi nɠɵạı ŧìиɧ..."
Những lời này Trương Phong Hoà chưa bao giờ nói với Phùng Dã, vì cậu luôn muốn lưu lại ấn tượng tốt trước hắn. Chuyện trong nhà như vết sẹo lòng, cậu không muốn đề cập đến, cậu sợ Phùng Dã nghe xong càng khinh thường, nhưng hiện tại cậu không muốn giấu diếm nữa, chuyện phiền não liền nói ra hết.
Bây giờ cậu đã không còn bận tâm Phùng Dã nghĩ gì về cậu, sau khi nghe xong sẽ đối xử với cậu thế nào.
Phùng Dã nghe Trương Phong Hoà nói ngữ khí bình thản, nhưng không khó nhận ra đối phương trong lòng khó chịu. Phùng Dã có chút khổ sở, vì trước đây không quan tâm Trương Phong Hoà nên tự trách mình, hắn không dám tưởng tượng, suốt 7 năm, Trương Phong Hoà luôn một mình trải qua những ngày năm mới thế này.
Ở ngày mà tất cả mọi người đều đoàn viên, không biết cậu lúc ấy ở nơi đâu, xoay sở thế nào để vượt qua.
Đến lúc này hắn mới hiểu, mỗi năm Trương Phong Hoà đều nhắn tin cho hắn, là nỗi khát vọng chờ mong được hắn đáp lại. Nhưng mà hắn lại chính mình cắt bỏ, tra đến mức không nói nổi.
Rốt cuộc trong quá khứ hắn đã làm những chuyện sai trái thế nào, bây giờ hắn lại theo đuổi Trương Phong Hoà mấy ngày nay, xác thật là không được gì. Bất kể giờ hắn có hối hận thế nào, cũng không thể che giấu được chuyện hắn đã làm tổn thương Trương Phong Hoà.
"Anh trước kia luôn hỏi tôi tại sao thích đuổi theo anh, vì cái gì luôn cố chấp....."Trương Phong Hòa đột nhiên nói đến cái này, Phùng Dã sửng sốt, trong lòng có chút bất an.
Trương Phong Hòa cười cười,"Giờ tôi có thể nói cho anh nghe."
Vì sao cậu thích Phùng Dã, tại sao luôn chấp niệm. Vấn đề này nói tiếp thật không đơn giản,Trương Phong Hòa cứ ngỡ mình sẽ chuẩn bị rất lâu, sẽ nói rất nhiều, rốt cuộc đáp án từng kéo cậu suốt 7 năm, nhưng lúc này đối mặt Phùng Dã, cậu lại có thể thản nhiên mà nói.
Cậu nói đến ngày đầu tiên gặp Phùng Dã, vào ngày mưa ấy, Phùng Dã đưa dù cho cậu, cậu liền nhất kiến chung tình. Cậu từ nhỏ thiếu tình thương, bản thân lại tự ti, lúc ấy lại vừa mới vào đại học, cứ luôn sợ hãi mọi thứ, Phùng Dã đột nhiên xuất hiện, phảng phất cứ như cậu tìm được ánh sáng của đời mình, bóng dáng ngày hôm đó trở thành mục tiêu cậu theo đuổi.
Cậu thích Phùng Dã, khát vọng trở thành người như vậy.
.........
Phùng Dã lẳng lặng nghe, có nhiều chi tiết hắn không nhớ, xem ra là Trương Phong Hoà một bước trầm luân. Tỷ như chuyện ngày đầu tiên gặp mặt, hắn đưa dù cho Trương Phong Hoà, tuyệt không có ấn tượng. Hắn cho rằng lần gặp mặt đầu tiên là hắn chắn rượu giúp
Trương Phong Hoà, mới có thể làm cậu quấn lấy mình.
Hoá ra đã gặp nhau trước đó.
Chờ Trương Phong Hòa nói xong, 2 người có chút trầm mặc. Trương Phong Hòa uống nước, gọi người đối diện tiếp tục ăn cơm, thức ăn đã sắp nguội. Phùng Dã máy móc gắp đồ ăn vào miệng, cảm thấy thật vô vị.
Trương Phong Hòa đơn giản chỉ nói:"Đến đây là kết thúc rồi, Phùng Dã."
"Tình cảm của tôi đối với anh đến đây là hết rồi, anh tốt như vậy, đừng cùng tôi lãng phí thời gian."
Ăn cơm xong, Phùng Dã giúp Trương Phong Hòa dọn dẹp mới rời đi. Hắn trì độn một lúc lâu, sau đó ngồi vào xe, nhắm mắt lại nghỉ ngơi 1 hồi lâu, ánh mắt mới khôi phục tỉnh táo. Lái xe rời đi, trong đầu hắn chỉ có 1 luồng suy nghĩ.
Cho dù cùng em nháo thêm 10 năm, cũng không sao----