"Bà Vương bán dưa, tự bán tự khen ngon. Chưa thấy ai mặt dày như thế." Bạch Nguyệt Quý chê bai nhưng trong mắt lại có ý cười, trong giọng nói mềm mại cũng mang theo ý trách móc.
Chu Dã nhếch miệng cười.
Bạch Nguyệt Quý nói: "Đi đánh răng đi. Mỗi ngày đều phải đánh răng hai lần, sáng một lần, tối một lần, pha chút nước ấm."
"Sáng đánh một lần là được rồi chứ?" Chu Dã ngạc nhiên. Thời đại này có nhiều người còn không đánh răng, mỗi ngày anh đánh răng một lần đã tự cho là rất sạch sẽ rồi, hàm răng của anh vẫn trắng đều.
"Buổi tối cũng phải đánh. Còn nữa, sau này nếu không tắm thì cũng phải rửa chân, không thì đừng ngủ với em."
Sau khi lau chân cho vợ, Chu Dã đưa cô lên giường, rồi vội vã đổ nước rửa chân đi đánh răng. Sau đó anh mới quay lại.
"Vợ ơi, anh đã đánh răng rồi. Những thói quen này đều là những thói quen tốt của người thích sạch sẽ. Anh sẽ tiếp tục duy trì theo lời em." Chu Dã vừa nói vừa lên giường trong bóng tối.
Bạch Nguyệt Quý cảm nhận được hơi thở của anh đang tiến lại gần, liền nói: "Nhà chúng ta sắp hết củi rồi. Em thấy nhà người ta đều bắt đầu đi gom củi rồi mà chúng ta vẫn chưa gom."
Anh nắm tay cô ở dưới chăn, nói: "Anh cũng định đi gom củi, ngày mai sẽ đi."
Bạch Nguyệt Quý để anh nắm tay mình: "Ngày mai em đi cùng anh."
Chu Dã đang nghịch ngợm bàn tay của vợ dưới tấm chăn: "Không cần, anh tự đi được. Anh sẽ kéo chiếc xe đầu kéo của nhà mình đi. Hai chúng ta dùng thì cứ gom được ba xe gỗ chắc là đủ rồi."
Bạch Nguyệt Quý nói: "Dù sao cũng rảnh rỗi, gom nhiều một chút. Đây là đồ tiêu hao, bao nhiêu cũng dùng hết." Mùa đông năm nay sẽ rất lạnh.
Chu Dã nghe vậy liền nói: "Được, anh nghe lời vợ." Nói xong, anh còn đặt tay cô lên môi hôn một cái.
Bạch Nguyệt Quý bị anh chọc cười: "Cái anh này, hôn tay em làm gì?"
"Anh thích." Chu Dã nói, anh lại tiến sát lại một chút, trong lòng vui sướиɠ đến mức muốn bay lên.
Bây giờ vợ đã cho phép anh đến gần như vậy, hôn tay cô mà cô cũng không chê.
"Bây giờ cứ tạm thời như vậy. Đợi đến mùa xuân, lúc đó cả trước và sau sân vườn đều phải sử dụng, trồng một ít rau củ quả để ăn, anh thấy thế nào?" Bạch Nguyệt Quý hỏi anh.
"Được, đầu xuân sang năm anh sẽ xới đất."
"Mỗi nhà được phép nuôi ba con gà, chúng ta cũng không thể lãng phí chỉ tiêu này. Rào một khu đất nhỏ để nuôi. Lúc rảnh rỗi em sẽ hỏi chị Lý, nếu có gà con thì mua ba con về nuôi." Bạch Nguyệt Quý nói về kế hoạch của mình.
Chu Dã nói: "Nhà Lý Thái Sơn có gà trống gà mái, lần trước anh qua đó nghe nói chúng đang ấp trứng, anh sẽ đi đổi."
"Được." Bạch Nguyệt Quý nghĩ đến ba con gà con mua về không chắc có thể nuôi sống được: "Nhìn xem nếu có thể đổi thêm một hai con cũng không sao."