Chương 1: Nữ phụ xuyên sách rất mềm mại

Editor: Jelita

“Về nhà với anh!” Chu Dã quát cô!

Bạch Nguyệt Quý nhìn thẳng gương mặt đẹp trai ngời ngời của Chu Dã, lúc này toàn thân người đàn ông đều tràn ngập hơi thở hung ác nham hiểm, ánh mặt hận không thể lột sống cô.

Từng luồn ký ức không thuộc về cô hiện lên trong đầu như sấm sét, không ngừng ào ào tuôn vào.

Rất nhanh, Bạch Nguyệt Quý tiếp nhận ký ức, hô hấp dồn dập, gương mặt tái nhợt và khϊếp sợ.

Này, sao có thể, cô…sao cô lại xuyên vào quyển sách của em họ?

Từ nhỏ cô đã là con nhà người ta, xinh đẹp, thành tích ưu tú, bỏ xa các bạn cùng lứa tuổi.

Em gái họ nhà chú hai hâm mộ cô từ nhỏ tới lớn, cũng không biết từ khi nào mà phần hâm mộ này đã đổi vị, cuối cùng thế mà lại thành ghen ghét.

Em họ lấy tên của cô đặt cho tên nữ phụ trong tiểu thuyết của nó.

Vốn dĩ cô không biết chuyện này đâu, là mẹ cô nghe thím hai nói em họ viết tiểu thuyết nên mẹ cô mới đọc ủng hộ, đọc xong khiến mẹ cô giận không chịu nổi!

Đâu chỉ trùng tên, ngay cả miêu tả các phương diện như: dung mạo, sở thích, vân vân, tất cả đều từ con gái bà!

Rõ ràng đây là mang con gái bà vào trong tiểu thuyết, còn viết thành một nhân vật mọi người chán ghét, tâm lý thật vặn vẹo!

Mẹ cô lập tức nói với cô.

Cô đang nghỉ phép, nhàn rỗi không có gì làm bèn đi đọc, cũng thấy nữ phụ Bạch Nguyệt Quý đi tìm đường chết, cả đời bi kịch.

Dựa theo cốt truyện tiểu thuyết, hiện tại cô đã giận dỗi gả cho lưu manh trong thôn – Chu Dã.

Từ 3 tháng trước động phòng tới nay không cho Chu Dã chạm vào người. Chu Dã là thích nữ thanh niên trí thức thiên nga trắng tới từ thành phố, đối xử với cô cũng là muốn sao cho sao, muốn trăng cho trắng, đương nhiên nằm cùng một giường đất, ban đêm xao động lăn qua lộn lại, nhưng cũng chưa từng chạm vào một đầu ngón tay của cô.

Nhưng dù vậy, cũng không chịu nổi em họ sắp xếp cốt truyện: Sau một đêm nọ, Bạch Nguyệt Quý mang thai.

Bạch Nguyệt Quý sơ ý, mãi đến hôm trước mới phát hiện kinh nguyệt luôn đúng của mình thế mà đã chậm 3 tháng, cô lập tức đến bệnh viện kiểm tra.

Vừa mới xác định mình có thai 3 tháng!

Tình huống hiện tại là: cô mang thai, muốn lên núi ngã xảy đứa bé!

Chu Dã tới, giận dữ quát cô, không cho cô bỏ con, trong lúc hai người lôi kéo, cô bất cẩn ngã xuống, xảy thai.

Người đàn ông luôn bao dung che chở cô, vì chuyện này mà hoàn toàn hết hi vọng và tuyệt vọng với cô!

Nhưng đây không phải toàn bộ, tình tiết em họ viết kế tiếp mới khiến người sởn tóc gáy.

Bởi vì em họ khiến cô ngã lần này thành vô sinh luôn!

Không chỉ có vậy, còn cho Chu Dã ly hôn với cô, sau này cải cách, Chu Dã đi tha hương, nhiều năm sau trở thành nhà giàu số một.

Mà cô thì sao? Không chỉ không thể níu kéo trái tim nam chính, mà càng giống quả hỏng, dù thối nát ở đường cái cũng chẳng ai thèm.

Kết cục cuối cùng chính là, lúc cô đi tiệm cơm làm bác gái quét dọn vệ sinh để kéo dài hơi tàn thì ngẩng đầu nhìn thấy Chu Dã đầy phong độ trên TV, thế mà lại không già đi bao nhiêu, mà còn có thêm vài phần nho nhã và anh tuấn so với năm đó. Không chấp nhận được đả kích này, cô lập tức khó thở bỏ mình!

Đây là cả cuộc đời của nữ phụ Bạch Nguyệt Quý trong sách.

Nhưng hiện tại thành cả đời của cô.

Bạch Nguyệt Quý ngẩng mặt, ngơ ngẩn nhìn Chu Dã, vì muốn tăng cảm giác sung sướиɠ trên con đường tìm chết và vả mặt của cô, em họ miêu tả nam phụ này cực kỳ xuất sắc, thậm chí còn ưu việt hơn nam chính 3 phần.

Dáng người của anh cao lớn, làn da màu lúa mạch, hai mắt hẹp dài, là mắt phượng một mí điển hình, ánh mắt rạng rỡ, còn kèm theo sự khôn khéo. Cái mũi cao thẳng, môi hơi nhấp. Dù là dáng người hay khuôn mặt, đều rất phù hợp với yêu cầu của Bạch Nguyệt Quý về đối tượng trong tương lai.

Đúng rồi, để thêm phần chân thật, em họ từng tới cố vấn cô thích đối tượng kiểu gì nữa.

Đây là người đàn ông được miêu tả dựa trên sự yêu thích của cô, cho nên dù là anh nông dân thô lỗ, nhưng cũng đẹp trai hiếm gặp.

Nhưng, hiện tại ánh mắt của Chu Dã nhìn cô không tốt lắm, lửa giận cháy phừng phừng.

Hiển nhiên Bạch Nguyệt Quý cũng chú ý tới, dời mắt khỏi gương mặt dáng người của anh, nhìn thẳng vào mắt anh, mấp máy môi hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Thanh âm của mình thế mà cũng mang theo đến đây, mềm mại ngọt ngào, nghe rất thoải mái!

Xem ra em họ thật sự dụng tâm!

Chu Dã sắp giận không kiềm chế nổi, “Em hỏi vì sao anh tới? Nếu anh không tới, có phải hôm nay con của chúng ta sẽ không còn không?”

Anh có thể vì thích mà không thèm quan tâm cô gả cho anh vì muốn kí©h thí©ɧ Đặng Tường Kiệt, thậm chí anh còn vui vì điều này, bởi vì không phải như thế thì sao cô sẽ gả cho một người nhà quê như anh?

Anh cũng có thể vì thích mà không thèm để ý dù cô gả cho anh nhưng không cho anh chạm vào, trừ đêm tân hôn.

Anh càng có thể vì yêu, không thèm quan tâm sau khi kết hôn cô vẫn chưa từ bỏ ý định với Đặng Tường Kiệt, chỉ cảm thấy sớm muộn cô sẽ hết hy vọng, kiên định sống với anh.

Kết quả, vẫn là anh quá ngốc!

Hôm này, người phụ nữ này, thế mà lại muốn bỏ đứa con của anh, lại còn dùng phương pháp ác độc như thế!

Bạch Nguyệt Quý: “…” Anh đến thì cuối cùng con cũng không giữ được nha.

Nhưng chắc chắn không thể nói câu đó, Bạch Nguyệt Quý phủ nhận: “Anh nói bậy gì đấy, cái gì mà con không còn?”

“Em còn muốn gạt anh? Em có thai, có vào đêm tân hôn của chúng ta, đã được 3 tháng, hôm nay em lên núi là vì muốn bỏ con của chúng ta!” Chu Dã nhìn gương mặt xinh đẹp không góc chết của cô, thật sự không hiểu nổi, ý chí của cô sắt đá tới mức nào mới có thể dùng cách thức này để bỏ con của bọn họ!

“Chuyện mang thai em chỉ nói co Mã Quyên, là Mã Quyên nói với an hem muốn bỏ con đúng không?” Bạch Nguyệt Quý cười hỏi.

Lửa giận mà Chu Dã cố đè nén lại dần bốc cháy, người phụ nữ nhẫn tâm này, giờ mà cô ấy vẫn cười được!

“Nói hươu nói vượn, chỉ là em chưa chuẩn bị tốt tâm lý làm mẹ thôi. Tự dưng biết mình mang thai 3 tháng, cảm thấy suy nghĩ rất rối nên mới lên núi hít thở thôi.” Bạch Nguyệt Quý nói, giọng cô vốn ngọt ngào dễ nghe, cãi nhau nghe như đang làm nũng, càng đừng nói hiện tại nói chuyện bình tĩnh.

Lửa giận của Chu Dã lập tức tắt một nửa, nhưng xuất phát từ hiểu biết về cô, vẫn rất nghi ngờ, đánh giá cô: “Thật sự?”

“Anh còn không biết tính em sao, nếu em muốn ngã để bỏ con thì anh đến cũng vô dụng, em cũng sẽ ngã thôi.” Bạch Nguyệt Quý mềm mại nhìn anh một cái.

Cái liếc mắt này mang theo một loại ai oán.

Nhưng chính ánh mắt như thế lại khiến lửa giận của Chu Dã giảm một nữa, “Mã Quyên nói em không muốn sinh con…”

“Năm nay em mới bao nhiêu tuổi? Em cảm thấy mình còn là trẻ con kìa, anh đã bắt em sinh sinh, anh còn chút lương tâm không?”