- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Người Đàn Ông Mỗi Năm Chỉ Xuất Hiện Một Lần
- Chương 1
Người Đàn Ông Mỗi Năm Chỉ Xuất Hiện Một Lần
Chương 1
"Nguyễn Thu Bình!" Ti Mệnh lướt mắt nhìn thoáng qua xung quanh.
Không ai trả lời.
"Thầy ơi, chắc chắn là Nguyễn Thu Bình không tới rồi, có khi nào mà thầy điểm danh thấy cậu ấy đâu!" Một học sinh ngồi phía dưới cười hì hì nói.
...Cũng may mà không có tới.
Tu Mệnh thở phào nhẹ nhõm, nâng tay chuẩn bị đánh dấu vào danh sách.
"Thầy ơi, ngại quá em đến trễ!" Một thiếu niên mặc áo dài tay màu vàng và chiếc quần tây màu vàng phong trần mệt mỏi xông vào.
Thế mà Nguyễn Thu Bình lại đến lớp?!
Tinh thần của các bạn học trong lớp bỗng trở nên căng thẳng, nhao nhao chạm vào lá bùa xua đuổi vận đen trên người, thậm chí có vài học sinh xuất sắc đã lập tức mở lá chắn pháp thuật xung quanh người ra.
Nguyễn Thu Bình thấy ba hàng liên tiếp ở phía sau bên trái không có nổi một bóng người bèn đi qua ngồi xuống giữa hàng ghế trống. Kết quả vừa mới ngồi thì ghế đã sập, Nguyễn Thu Bình ngã lăn quay ra đất.
Nguyễn Thu Bình đau đớn xoa mông, lại vươn tay kéo ghế, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy mấy chục đứa bạn đứng gần mình sợ tới mực nhảy dựng lên, hoảng hốt nhảy sang chỗ khác.
Nguyễn Thu Bình thở dài thườn thượt, phủi phủi bộ quần áo màu vàng trên người rồi bất đắc dĩ nói: "Có nhất thiết phải như thế không? Có nhất thiết không? Cho dù tôi là Thần Xui Xẻo thì mấy người có cần phải tránh tôi như tránh tà không, không phải mấy người có bùa mà Thần May Mắn kia cho sao?! Hơn nữa mọi người yên tâm, vì đổi vận nên tôi đã đặc biệt mua bộ đồ màu vàng đổi vận này của Thần May Mắn ở trong Rừng Giao Dịch, qua đây nào các bạn ơi, dính tí kim quang..."
Có bạn học nhỏ giọng lầm bầm: "Thần May Mắn cũng không mặc quần áo màu vàng, chắc chắn cậu đã mua phải hàng giả rồi, quả nhiên là Thần Xui Xẻo..."
Đúng vậy, Nguyễn Thu Bình là một vị Thần Xui Xẻo trời sinh.
Thần Xui Xẻo của đời trước đã chết, bây giờ vị trí Thần Xui Xẻo tạm thời bị để trống. Tuy rằng bởi vì tu vi không đủ, Nguyễn Thu Bình còn chưa thể được sắc phong thần vị, nhưng cậu đã trở thành vị Thần Xui Xẻo duy nhất trong lòng mọi người.
Vận đen của Nguyễn Thu Bình không hề thua kém với Thần Xui Xẻo trước đó chút nào. Ví dụ như khi cậu vừa sinh ra, nhà họ Nguyễn vốn coi như là giàu có đã nghèo đến độ khố rách áo ôm, thậm chí mỗi khi cả thiên giới nhắc tới nhà họ Nguyễn bọn họ cũng không còn là "Nhà họ Nguyễn sống ở phía Tây có hai con sư tử vàng cực kỳ thô tục" mà biến thành "Nhà họ Nguyễn nghèo nhất phía Tây" viết tắt – "Tây nghèo Nguyễn gia".
Mức độ xui xẻo của Nguyễn Thu Bình không chỉ đơn giản là làm cho gia đình trở nên nghèo rớt nghèo rớt mồng tơi, mà cái xui xẻo kia còn có thể truyền nhiễm, phát tán. Thần tiên pháp lực thấp kém nhìn thấy cậu sẽ gặp vận đen nhỏ, nói chuyện với cậu sẽ gặp vận đen to. Hai trăm năm trước có một vị thần tiên trẻ tuổi, trong lúc vô tình đυ.ng trúng Nguyễn Thu Bình một cái, một giây sau bỗng dưng ngã đùng xuống đất ngất xỉu hơn nửa năm, từ đó đến giờ không một thần tiên nào dám tiếp cận cậu nữa.
Từ khi nghe nói Nguyễn Thu Bình muốn học ở Học viện Ti Mệnh, tất cả giáo viên và học sinh ở chỗ này đều chạy đến chỗ Thần May Mắn xin bùa xua đuổi vận đen, ngày đêm mang theo, bấy giờ mới miễn cưỡng xua tan vận xui của Nguyễn Thu Bình.
Cái gọi là âm dương hài hòa, vạn vật cân bằng, Nguyễn Thu Bình cảm thấy, cái tên Thần May Mắn Úc Hoàn kia được sinh ra chính là vì để khắc cậu.
Cùng khoảnh khắc Nguyễn Thu Bình chào đời thì ở phía Đông của thiên đình, một đứa trẻ mang vận may trong người được ra đời.
Giây phút hai đứa trẻ đáp xuống, trong nháy mắt phía Tây thiên đình đã phủ đầy mây đen, gió lớn cuồn cuộn, mưa như trút nước. Nhưng ở phía Đông thiên đình lại sáng ngời ngợi, ngàn chim hót vang, vạn hoa nở rộ.
Sau khi Nguyễn Thu Bình được sinh ra đã dẫn dắt cả nhà rơi vào con đường nghèo đói, mang theo vận đen lan khắp mười dặm xung quanh. Còn sau khi Thần May Mắn Úc Hoàn sinh ra, tiền bạc cùng danh vọng của nhà họ Úc phất lên như diều gặp gió, trong phạm vi mười dặm xung quanh, thần tiên nào cảm thấy thân thể hơi mệt mỏi đều trở nên sung sức, tinh thần sáng láng. Từ đó về sau nhà họ Úc cũng được người ta gọi là "Dòng họ cát tường phía Đông", viết tắt là "Đông tường Úc gia".
Chẳng bao lâu sau, người ở phía Tây thiên giới đều không hẹn mà cùng dời về phía Đông. Nhà họ Nguyễn trở thành nơi hoang vắng nhất phía Tây, trái lại giá đất bên cạnh nhà họ Úc lại liên tục tăng cao, trở thành khu vực phồn hoa nhất của thiên giới ngoại trừ thiên đình. Điều này cũng khiến kết cấu giá đất ban đầu của thiên giới thay đổi nhiều.
Đến lúc này, Thần Xui Xẻo và Thần May Mắn tương lai đều được định ra.
Nguyễn Thu Bình nhìn lướt qua lớp học ồn ào, lười biếng nói: "Thầy ơi, sao thầy vẫn còn chưa giảng bài?"
Ti Mệnh vô thức cúi đầu xác nhận bùa xua đuổi vận đen vẫn còn trên người, sau đó vừa lật sách giáo khoa, vừa ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thu Bình, lẩm bẩm nói: "Sao tự dưng nó tích cực thế nhỉ..."
"Chứng tỏ em bắt đầu hiếu học!" Nguyễn Thu Bình nhếch miệng cười nói.
Dứt lời, cậu lấy giấy bút từ trong cặp ra, thế mà thật sự chăm chú nghe giảng.
Nguyễn Thu Bình cúi đầu ghi chép, vẻ mặt thoải mái nhẹ nhàng cười đùa dần dần biến mất, theo đó là ý chí chiến đấu sống còn sục sôi trong mắt.
Ý chí chiến đấu này của Nguyễn Thu Bình không phải bởi vì thứ khác mà chỉ là vì đứa em gái thân yêu của cậu.
Em gái Nguyễn Thu Bình tên là Nguyễn Đông Đông, năm nay vừa tròn 3 tuổi, ở tiên giới, nơi mà độ tuổi trung bình lên hàng trăm nghìn này ngay cả gọi là cây non cũng không đúng, chỉ có thể miễn cưỡng xem như một hạt giống nhỏ chuẩn bị nảy mầm.
Nhưng chính hạt giống nhỏ như thế này lại bị Thiên Hôn Thạch định hôn ước.
Tối mấy hôm trước, Nguyễn Thu Bình vô tình nghe thấy cha mẹ mình nói chuyện, bấy giờ mới biết Thiên Hôn Thạch mấy trăm năm qua không có động tĩnh lại đột nhiên hiện lên hai hàng chữ.
Đông Tường Úc, Tây Nguyễn Nghèo.
Trước giờ Thiên Hôn Thạch không dùng vào mục đích nào khác, chỉ định nhân duyên. Nhưng đứa con chưa lập gia đình của Đông Tường Úc gia lại chỉ còn mình Úc Hoàn, mà con gái chưa lập gia đình của Tây Nghèo Nguyễn gia cũng trừ Nguyễn Đông Đông thì chẳng còn ai khác.
Úc Hoàn và Nguyễn Đông Đông chính là nhân duyên mới định của Thiên Hôn Thạch.
Mối nhân duyên đã định ra này... Không biết nhà họ Úc nghĩ như thế nào, dù sao cha mẹ Nguyễn Thu Bình cũng cười tươi như hoa.
Tuy nhiên Nguyễn Thu Bình thì không.
Khá không muốn là đằng khác.
Chỉ hận không thể cầm đao làm thịt cái tên Úc Hoàn.
Cái khác thì chưa bàn, nhưng Úc Hoàn là ai? Là nam thanh niên 221 tuổi, sinh cùng ngày cùng tháng với Nguyễn Thu Bình.
Nguyễn Đông Đông là ai, là một đứa trẻ con vừa tròn 3 tuổi.
Cục cưng 3 tuổi nói còn chưa sõi, đi đường còn loạng choạng đã bị lên kế hoạch đưa người đến nhà trai, đợi thêm mười mấy năm nữa kết hôn sinh một đứa con?
Gì đây? Theo lời con người hiện đại mà nói thì đây con mẹ nó chính là một tội ác!
Nguyễn Thu Bình nằm mơ cũng nghiến răng kèn kẹt, hận không thể phá nát cuộc hôn ước này.
Nhưng Thiên Hôn Thạch định nhân duyên có một luật bất thành văn, đó là không thể hủy cũng không thể phá. Nếu là ai làm trái với nhân duyên Thiên Hôn Thạch đã định thì phải chịu bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi.
Trên người Nguyễn Đông Đông chẳng có tẹo pháp lực nào, đừng nói là chịu thiên lôi, cho dù sấm sét ngày thường hay một tia chớp rạch ngang trời cũng đủ dọa cô bé khóc òa.
Nhưng Úc Hoàn thì khác.
Hầu như thần tiên trên khắp thiên giới đều khen Úc Hoàn như hoa như ngọc. Cái gì mà lịch kiếp giả trẻ tuổi nhất thiên giới, tiên nhân sắp được phong thần sớm nhất của thiên giới từ trước đến giờ, người giữ kỷ lục đánh bại hung thú Tê Cừ trong thời gian ngắn nhất... vân vân và mây mây.
Nếu Úc Hoàn chính là con trai của trời, là hy vọng tương lai của thiên giới, vậy bốn mươi chín đạo thiên lôi kia còn có thể bổ chết hắn sao?
Huống chi hắn còn là Thần May Mắn, nói không chừng đến lúc đó bốn mươi chín đạo thiên lôi bổ xuống cũng chẳng có đạo nào trúng người đâu.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Bình lại nghiến răng kèn kẹt.
Thật ra Nguyễn Thu Bình chưa từng nhìn thấy Úc Hoàn.
Mặc dù đều là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trên thiên giới, nhưng Nguyễn Thu Bình đi đến đâu là không có người đến đó, còn Úc Hoàn đi đến đâu là đến đó chật kín người.
Hình như đã hơn một trăm năm rồi Nguyễn Thu Bình chưa nhìn thấy cái bóng của Úc Hoàn. Thần May Mắn trong truyền thuyết luôn bị vây quanh, căn bản là không thể nhìn thấy bóng người, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phát quan bạch ngọc trên đỉnh đầu kia.
Sau này nghe nói Thần May Mắn bị người vây quanh nhiều quá nên tự mình tu thuật tàng hình, ra ngoài cũng ẩn thân, ở nhà cũng không thấy bóng dáng, ngày thường chỉ viết mấy tấm bùa xua đuổi vận đen, còn những chuyện khác thì mặc kệ, vô cùng lạnh lùng xa cách.
Từ sau khi Nguyễn Thu Bình biết được hôn ước của em gái và Úc Hoàn thì bỗng chú ý chặt đến hành tung của Úc Hoàn. Cuối cùng nhận được một tin đồn nhỏ... Úc Hoàn muốn hạ phàm lịch kiếp.
Tuy là cùng tuổi nhưng tu hành của Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn chẳng khác gì trên trời dưới đất. Nguyễn Thu Bình gần như là dậm chân tại chỗ, không có khác biệt gì nhiều so với trăm năm về trước, trái lại tu vi của Úc Hoàn một đường thăng tiến, nghe nói lần lịch kiếp này trở về sẽ chính thức được phong làm Thần May Mắn, trở thành người trẻ tuổi nhất trong lịch sử được phong thần.
Tình cờ làm sao Nguyễn Thu Bình lại học chương trình học của Tư Mệnh, quản về số mệnh con người.
Sau khi biết Úc Hoàn muốn hạ phàm, Nguyễn Thu Bình biết ngay cơ hội của mình đến rồi.
Trong các cuộc lịch kiếp dưới phàm của thần tiên, vẫn tồn tại một vấn đề nan giải khó tránh, đó chính là tình kiếp khó độ.
Không ít thần tiên sau khi hạ phàm lịch kiếp đều sẽ ở lại nhân gian yêu đương với con người phàm trần. Trong đó có một vài người sau khi lịch kiếp trở về vẫn không quên được phàm nhân kia, bởi vậy mới sinh ra một đoạn tiên phàm ngược luyến. Vì để giải quyết vấn đề nan giải này nên bây giờ các tiên giả sau khi hạ phàm lịch kiếp trở về đều phải uống nước vong tình. Nhưng cho dù là vậy thì cứ cách mấy chục năm là có vài vị thần tiên không hiểu chuyện gì mà khôi phục trí nhớ, sau đó khóc đất than trời muốn đến điện Diêm La tìm người yêu cũ.
Điều này đã trở thành một điểm đặc sắc của tiên giả lịch kiếp.
Nguyễn Thu Bình muốn dùng chiêu này trên người Úc Hoàn.
Cậu chỉ cần giúp Úc Hoàn tìm được một người mà hắn yêu như si như dại ở thế gian, sau đó lại động chút tay chân khiến cho Úc Hoàn không uống được nước vong tình, như vậy sau khi Úc Hoàn lịch kiếp trở về sẽ tự chủ động hủy hôn ước với Nguyễn Đông Đông, cuối cùng dồn toàn suy nghĩ làm thế nào để cùng người yêu dưới trần gian sống lâu dài bên nhau.
Thực sự quá hoàn mỹ!
Nguyễn Thu Bình duỗi người cầm bút gõ vào đầu mình, tự khen: Đúng là một cái đầu thông minh!
"Cạch!" Không hiểu sao cây bút trong tay bỗng gãy thành hai nửa, nước mực đen ngòm chảy dọc xuống theo trán Nguyễn Thu Bình.
...Haizz, xui xẻo đã thành quen.
Nguyễn Thu Bình yên lặng dùng phép thuật lau sạch mực trên đầu, lại sờ đầu mình khen tiếp:...Đúng là một cái đầu cứng rắn.
Sau khi nghiêm túc nghe giảng mấy tiết học, cuối cùng Nguyễn Thu Bình cũng hiểu được quy trình.
Khóa học này của Nguyễn Thu Bình thuộc chương trình sơ cấp của môn Ti Mệnh, khoảng thời gian trước vừa lúc kết thúc chương trình học lý thuyết, bắt đầu kể từ hôm nay học chương trình thực hành.
Trước tiên hôm nay và ngày mai tham quan "Phù Hoa Môn" của thần tiên hạ phàm, cùng các loại đồ dùng ghi chép số mệnh của nhân loại. Hai ngày kế tiếp sẽ theo Ti Mệnh và trợ giảng cùng nhau quan sát nhân gian, đến ngày thứ năm đám thực tập sinh bọn cậu mới chính thức bắt đầu khóa học thực hành hạ phàm. Từ đó về sau hai tháng, mỗi ngày bọn họ sẽ có thời gian năm phút hạ phàm.
Nhưng cũng đừng khinh thường năm phút này, bây giờ việc quản lý đi từ thiên giới xuống nhân gian ngày càng nghiêm khắc. Dưới tình huống bình thường, thần tiên có thể đi xuống nhân gian ngoài việc hạ phàm lịch kiếp thì cũng chỉ còn học sinh học khóa học Ti Mệnh. Bình thường nếu muốn xuống trần gian du lịch thì phải tìm mười mấy bộ phận đóng dấu đi theo quy trình, một bộ quy trình làm xong thì nhân gian đã qua mấy chục năm mẹ nó rồi.
Xem ra, Nguyễn Thu Bình mượn thân phận học sinh của mình lấy được năm phút mỗi ngày quyền hạn đã thực sự là rất trân quý, càng đừng nói đến dựa theo cơ chế chuyển đổi thời gian một năm của nhân gian, năm phút của thiên đình có thể bằng ba mươi tiếng đồng hồ dưới trần nhân gian.
Ba mươi giờ mỗi năm... Cậu cố gắng một chút thì chắc có thể tìm được cho Úc Hoàn một đối tượng tốt trước khi hắn chết.
Nghĩ vậy, cuối cùng trong lòng Nguyễn Thu Bình cũng yên tâm.
"Đầu tiên mọi người hãy đi theo trợ giảng là đàn anh Kỳ Nguyệt đến Phù Hoa Môn, Xui Xẻo, khụ... Nguyễn Thu Bình, trò thì ở lại một chút." Tư Mệnh nói.
Đợi đến khi các bạn cùng lớp đi gần hết, Nguyễn Thu Bình mới đứng dậy bước lên bục giảng: "Thầy ơi, có chuyện gì vậy ạ?"
"Không có việc gì không có việc gì, trò cứ đứng ở chỗ đó không cần tới đây..." Ông thầy Ti Mệnh cuống quít nói, ông duỗi tay vuốt mồ hôi hột trên trán một chút, sau đó nói, "Khụ khụ, Nguyễn Thu Bình, bây giờ trò mới đi học có phải là vì cảm thấy môn học sắp kết thúc, sợ thầy không cho trò đạt đủ tư cách sao? Thật ra trò cũng không cần phải lo lắng chuyện này, thiên phú dị bẩm của trò, vốn là tồn tại quan trọng không thể thiếu của Học viện Ti Mệnh chúng ta, cho dù trò không đến lớp, ở nhà đọc sách thì thầy cũng cho đạt loại xuất sắc..."
"Thầy ơi, không cần đối xử đặc biệt với em như thế đâu ạ." Nguyễn Thu Bình nghiêm mặt nói, "Thầy đối xử với em đặc biệt như vậy thì các bạn học khác sẽ nghĩ gì?"
"Các bạn học khác cũng ước gì em không đến lớp..." Ti Mệnh nhỏ giọng nói thầm.
Nguyễn Thu Bình giả vờ không nghe thấy, nói: "Vậy thầy, nếu như không có việc gì thì em sẽ cùng các bạn đến Phù Hoa Môn."
"À, trò chờ một chút, còn có một chuyện. Trò giúp ta nhét chút số mệnh vào bên trong quả cầu giấu vận này với."
Chuyện nhét số mệnh vào cầu giấu vận được xem là công việc bán thời gian của Nguyễn Thu Bình và Úc Hoàn tại học viện Ti Mệnh, mục đích là để cân bằng số mệnh nhân gian.
Chỉ có điều...
"Không phải năm nay đã nhét rồi sao? Sao bây giờ lại còn nhét nữa vậy thầy?" Nguyễn Thu Bình khó hiểu.
Ti Mệnh nói: "Còn không phải là vì Úc Hoàn muốn hạ phàm lịch kiếp sao, nhưng vận may trên người hắn quá thịnh, sẽ khiến hắn ở nhân gian thuận lợi đủ đường, không có lợi cho việc thành công của lịch kiếp. Cho nên trò cho hắn chút số mệnh của mình, trung hòa một chút, để giúp hắn lịch kiếp thuận lợi."
Hóa ra là cho Thần May Mắn kia, hiểu rồi hiểu rồi.
Nguyễn Thu Bình mỉm cười âm trầm, rót đầy vận mệnh của mình vào cầu giấu vận.
Nháy mắt, quả cầu giấu vận vừa rồi còn trong suốt đã chứa đầy khí đen.
Nguyễn Thu Bình cười lạnh trong lòng, đưa quả cầu qua.
Trong khoảnh khắc đó, Nguyễn Thu Bình gần như cảm thấy bản thân là hoàng hậu độc ác cầm quả táo độc chuyện cổ tích. Nghĩ vậy, cậu thoáng dừng động tác: Có phải làm quá rồi không? Nhiều xui xẻo như này nói không chừng Thần May Mắn vừa mới rơi xuống đã quy Tây Thiên luôn rồi.
"Không đủ lắm." Ti Mệnh lắc đầu, "Trò chưa từng thấy qua năng lực hiện tại của Úc Hoàn đúng không? Khi các trò vừa sinh ra thì đúng là khí vận ngang nhau, nhưng tu vi bây giờ của hắn đã không thể so sánh với trước kia, phỏng chừng cầu chứa mệnh của trò vừa đυ.ng phải thân thể hắn đã bị tinh lọc, không thể mang đến nhân gian..."
Nguyễn Thu Bình:...
Thầy có ý gì? Ý thầy là sao? Chẳng lẽ là nói tu vi của Nguyễn Thu Bình cậu và Úc Hoàn đã khác nhau một trời một vực, mặc dù cậu có cố gắng rót vận xui thế nào thì trước mặt Thần May Mắn vẫn chả là gì?!
Cũng dám xem thường vận đen của Thần Xui Xẻo?!
Đó thực sự là một cú sỉ nhục siêu to khổng lồ!!!
Nguyễn Thu Bình nhếch miệng cười giả lả một chút, thu cầu xui xẻo trở về, nói: "Xem ra suýt chút nữa lòng tốt của em biến thành chuyện xấu, nếu là vì Úc Hoàn lịch kiếp, vậy nói thế nào thì em cũng phải nghiêm túc hơn."
Dứt lời, cậu cầm cầu chứa vận về, xoay người, tiếp tục rót vận xui vào bên trong. Có trời mới biết cậu đã tốn bao nhiêu sức, trong nháy mắt truyền đầy số mệnh, không khí trong phòng bỗng xoay tròn, cửa sổ mở rộng, rèm cửa sổ bay phất phới, đồ dùng trên bàn cũng lơ lửng giữa không trung. Nguyễn Thu Bình mỉm cười như nhân vật phản diện đạt thành âm mưu.
Bỗng ngòi bút của một cây bút cứa qua cổ tay Nguyễn Thu Bình, một giọt máu đỏ tươi trên ngón tay cậu chảy ra, đúng lúc rơi vào quả cầu chứa vận.
Nhưng cảnh tượng này quá kín kẽ, cũng không ai phát hiện ra.
"Được rồi." Ti Mệnh lắc lắc cầu chứa vận trong tay, "Thế này chắc cũng đủ rồi. Xem ra lần này Úc Hoàn lịch kiếp có thể có được số mệnh của người bình thường."
Nguyễn Thu Bình: "..." Số mệnh sau khi thần tiên hạ phàm vốn sẽ bị suy yếu chín phần, hóa ra cậu mất chín trâu hai hổ mới trung hòa được một phần mười vận may của Úc Hoàn?!
Nguyễn Thu Bình tức giận đấm xuống bàn học.
"Rầm rầm!"
Bàn học bỗng nhiên đổ xuống đập mạnh vào chân Nguyễn Thu Bình.
"Đau quá đau quá..."
Ti Mệnh lắc đầu, ném cho Nguyễn Thu Bình một lọ thuốc mỡ: "Trò dọn dẹp chút đi, lát nữa tự mình đến Phù Hoa Môn."
Nguyễn Thu Bình ôm chân đau đớn gật đầu.
Đúng thật là Nguyễn Thu Bình đến Phù Hoa Môn hơi trễ một chút, nhưng điều này cũng không trách được cậu.
Ai bảo cậu vừa ra cửa đã gặp phải một con thần thú phát cuồng chạy lung tung, gặp phải hai tiên đồng nhỏ phiền phức còn mù đường, cùng với một tiên nhân già say quắc cần câu quấn lấy cậu nói chuyện, về sau biết cậu là Thần Xui Xẻo còn cầm trứng gà ném cậu.
Nói thật, Nguyễn Thu Bình đã quen rồi.
Ai bảo cuộc sống của Thần Xui Xẻo vốn không hề nhàm chán mà đầy thú vị.
Nói tóm lại, trên đường Nguyễn Thu Bình đã mất không ít thời gian, thế cho nên khi cậu đi tới Phù Hoa Môn, trời đã sẩm tối, bạn học cùng lớp của cậu, trợ lý giảng viên của cậu, thầy Ti Mệnh của cậu đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Có gió thổi qua, chỉ để lại bóng cây loang lổ, toàn bộ Phù Hoa Môn im ắng vắng vẻ.
Nguyễn Thu Bình nhìn thoáng qua Phù Hoa Môn đang đóng chặt kia, thở dài xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một bóng cây dưới đất bỗng lay động.
Nguyễn Thu Bình còn tưởng rằng là bản thân hoa mắt, kết quả vừa căng mắt nhìn đã thấy một chàng trai mặc áo trắng đột nhiên bước ra từ trong không khí.
Người nọ mặc áo bào trắng đội bạch quan, khuôn mặt lạnh lùng như ngọc, vẻ mặt lạnh tanh, chỉ là quanh thân lại lộ một cỗ khí độ bất phàm, góc áo nhẹ nhàng tung bay khi đi dường như cũng sinh ra một cỗ tiên khí.
Ngay cả ánh trăng cũng thích hắn, tỏa ánh trăng sáng tinh khiết lên cơ thể hắn ta.
Thoạt nhìn vô cùng lạ mắt.
Nguyễn Thu Bình cúi đầu nhìn chiếc áo vàng rực rỡ cùng cái quần vàng chóe của mình, bĩu môi.
Giả vờ giả vịt cái gì, đã thời buổi nào rồi còn ăn mặc truyền thống thế này.
Miễn là bạn nghiêm túc thì bạn đẹp.
Xì.
Dù sao Nguyễn Thu Bình cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người này, vừa nhìn đã thấy cực kỳ ngứa mắt.
Nhưng đợi đến khi ngẩng đầu lên, cậu bỗng phát hiện hình như kẻ kia đang đi về phía mình.
Loại cảm giác này vô cùng thần kỳ, dù sao người trên thiên đình mà nhìn thấy cậu không ai không trốn, dường như đây là lần đầu tiên có người đi về phía cậu.
Ba bước, hai bước, một bước.
Người nọ dừng lại trước mặt Nguyễn Thu Bình.
Rất gần.
Nguyễn Thu Bình có thể nhìn thấy sợi tóc của người này, có thể đếm rõ lông mi của người này, có thể cảm nhận được rõ hơi thở của người này.
Cổ họng Nguyễn Thu Bình hơi nghẹn, dường như đây là lần đầu tiên... Lần đầu tiên có ai đó ở gần cậu như vậy.
Đột nhiên Nguyễn Thu Bình lấy lại tinh thần, cậu lui nhanh về sau mấy bước.
Nhưng bởi cậu lui quá hấp tấp nên chân trái vướng phải hòn đá, suýt chút ngã sấp mặt... Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, người nọ bỗng nhiên bước nhanh vài bước cầm lấy tay cậu.
Nguyễn Thu Bình mở to hai mắt, cậu đứng thẳng người cuống quít buông tay, lui về phía sau vài bước, nói: "Sao cậu dám chạm vào tôi, cậu không biết tôi là ai sao, tôi là Thần Xui Xẻo..."
"Nguyễn Thu Bình." Người nọ chợt lên tiếng, mặt mày cong cong, "Tôi biết cậu."
"..." Nguyễn Thu Bình nhíu mày một cái, lầm bầm một câu, "Biết sao cậu còn dám đυ.ng vào tôi..."
Như chợt nghĩ tới gì đó, Nguyễn Thu Bình lấy một miếng ngọc bội từ trong ngực ra, không cam lòng ném cho tên kia, nói: "Là tôi giao dịch ở trong rừng, phải bỏ ra một số tiền lớn mua cho em gái. Nghe nói là ngọc bội tùy thân của Thần May Mắn, thôi cứ để cậu mượn đeo một chút để xua tan vận rủi trên người, dùng xong nhớ trả cho tôi."
"Thần May Mắn?"
"Không sai, chính là cái kẻ họ Úc kia." Nguyễn Thu Bình không phục hơi nhíu mày, giọng điệu kiêu ngạo lại khinh miệt, "Xùy, Thần May Mắn rác rưởi, coi như có chút tác dụng."
Chàng trai mặc áo bào trắng đối diện mỉm cười, hắn giơ ngọc bội lên, nói: "Nhưng ngọc bội này không phải là của Úc Hoàn."
Dứt lời, hắn lấy ra một bạch ngọc chất lượng tốt từ trong ngựcâ: "Cái này mới đúng."
Nguyễn Thu Bình bĩu môi: "Ý cậu là tôi mua phải hàng giả rồi."
Haizz, bảo sao lại không sợ mình, hóa ra trong ngực có đồ của Thần May Mắn.
Chàng trai lại bỗng tiến lên một bước, nắm lấy tay trái của Nguyễn Thu Bình, đồng thời đặt hai miếng ngọc bột vào trong lòng bàn tay cậu, cười nói: "Nếu cậu không tin lời tôi thì về nhà thử một chút nhé."
...Lại đυ.ng phải tay.
"Đã bảo cậu đừng đứng gần tôi như vậy, cũng đừng đυ.ng vào tôi."
Nguyễn Thu Bình hất tay người nọ ra, lại lui về phía sau hai bước, cậu cúi đầu nhìn hai miếng ngọc bội trong lòng bàn tay, hỏi, "Không cần tiền à?"
Chàng trai lắc đầu.
Xem ra là một kẻ ngốc lắm tiền.
Nguyễn Thu Bình cất hai miếng ngọc bội vào trong ngực, cằm hơi nâng lên: "Vậy tôi sẽ nhận trước, nếu là thật, thế thì cảm ơn cậu nhiều."
Người nọ gật đầu, nhìn thoáng qua ánh sáng Phù Hoa Môn đang dần tối lại, nhẹ giọng nói: "Nguyễn Thu Bình, sau này chúng ta gặp lại."
"Thôi vẫn đừng nên gặp, nhìn thấy tôi cũng chả phải chuyện tốt lành gì với cậu." Nguyễn Thu Bình lẩm bẩm một câu, nhấc chân rời đi.
Nguyễn Thu Bình nhìn thẳng về phía trước, cũng không quay đầu nhìn lại mà đi mấy chục phút đồng hồ mới dừng bước chân.
Cậu cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình.
Từ khi có ký ức đến nay, cậu chưa bao giờ chạm vào người khác, cho dù là cha mẹ hay là em gái mình yêu nhất.
Hai trăm năm trước, một vị thần tiên vô tình chạm vào vai cậu, sau đó bỗng ngã đùng ra đất ngất xỉu. Từ đó về sau người khác càng tránh còn không kịp.
Hóa ra, cảm giác chạm vào người khác là như vậy.
Ấm áp, mềm mại, nhiệt độ còn hơi nong nóng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Người Đàn Ông Mỗi Năm Chỉ Xuất Hiện Một Lần
- Chương 1