Chương 7: Sáng sớm hôm sau

Dương Sâm tắm rửa sạch sẽ cho Sở Quân Tụ đang mê man, bế người trở lại giường khiến cho hắn lại tốn hết một phen công phu. Hắn cởϊ qυầи áo ướt đẫm, vẻ mặt khổ bức ngồi cạnh giường Sở Quân Tụ, tinh thần kéo căng rốt cuộc thấy Sở Quân Tụ ngủ say cuối cùng thả lỏng.

Chỉ thiếu một chút, có một chút nữa thôi là hắn và cấp trên của mình làm luôn rồi.

Dương Sâm đầu óc vô cùng hỗn loạn, chẳng muốn nằm ghế sô pha, ngược lại lên giường Sở Quân Tụ nằm ngủ.

Khi hắn mệt mỏi nhất, cái điện thoại bị bỏ lơ nãy giờ rung rừ rừ lên, Dương Sâm nhe răng trợn mắt ngồi dậy, xem màn hình, hai chữ "Kha Nghiên' hiện lên.

Dương Sâm cáu kỉnh nói: "Chuyện gì?"

Kha nghiên đang ở KTV, chung quanh là đám bạn bè ồn ào. Cô chơi đại mạo hiểm thua,mọi người bắt cô "Gọi điện cho người đàn ông đang thích bạn''. Vì vậy Kha Nghiên thập phần kiêu ngạo lấy điện thoại ra, chọn chọn lựa lựa, quyết đoán chọn tên Dương Sâm.

Cô bật loa ngoài, đám bạn lại bắt cô nói một số câu ám chỉ này nọ..., nghe được ngữ khí này của Dương Sâm,Kha Nhiên sững sờ. Dưới ánh mắt của mọi người, Kha Nghiên dịu dàng nói: "Anh Sâm... Đã trễ như thế này, có làm phiền anh nghỉ ngơi không?"

Anh Sâm cáu kỉnh online, Dương Sâm cắn răng nghiến lợi nói: "Có."

"...'' Kha Nghiên dùng khẩu hình nói với người chung quanh rằng người này tính cách không được tự nhiên lắm, bọn họ đều gật đầu biểu thị đã hiểu. Kha Nghiên thẹn thùng nói: "Anh Sâm, em... rất nhớ anh."

Đám bạn che miệng cười trộm.

Kha Nghiên: "Tối mai... Nếu anh Sâm có rảnh... Em mời anh đi uống cà phê nha?"

Dương Sâm cực kì buồn ngủ, đang định mắng chửi người. Lúc này bên cạnh bỗng thò ra cái tay thon dài, đúng là hỗn thế yêu tinh - Sở tổng đây. Sở Quân Tụ bò vào l*иg ngực Dương Sâm, giọng nam trong trẻo mang theo men say thông qua điện thoại truyền tới tai mỗi người, "Sâm... Mau ngủ đi..."

"!!!"

Tất cả mọi người kể cả Kha Nghiên đều mở to mắt, rõ ràng còn không nghĩ tới sẽ thế này, nguyên một đám cười đến ngửa tới ngửa lui, "Một người đàn ông nữa á!! Quá ngưu bức ha ha ha! !"

"Kết quả này quả thực..Ha ha ha ha!!"

Mỗi người ở đây đều đang cười, bởi vì bọn họ cho rằng là Kha Nghiên đang theo đuổi người ta, mà chỉ có Kha Nghiên cầm điện thoại, rốt cuộc cười không nổi.

Kha Nghiên hung hăng hỏi: "Ai ở bên cạnh anh?"

Dương Sâm cúp máy.

Kha Nghiên bị tức đến l*иg ngực điên cuồng phập phồng, cái đám hồ bằng cẩu hữu này không có một ai phát hiện dị thường của Kha Nghiên, đều cảm thấy Kha Nghiên chỉ là xấu hổ không biết nói cái gì cho phải, thật tình không biết, đây không phải là người ta thích Kha Nghiên, mà là Kha Nghiên chọn trúng đấy.

Kha Nghiên gắt gao nắm chặt điện thoại, cắn răng, trong mắt tức giận như vũ bão.

Qua sáng ngày mai, Sở Quân Tụ song song dưới tác dụng chậm của thuốc cảm và rượu cau mày tỉnh lại, đầu đau như có người cầm cái thìa khuấy đảo trong đầu y một phen, y có sức mở mắt ra, cảm giác bên người có cái đồ vật gì ấm nóng, rất là kì quái.

Đập vào mắt chính là cơ ngực cường tráng.

"??"

Sở Quân Tụ bị dọa một phát tỉnh ngay lập tức, ngước mắt lên, khuôn mặt đẹp trai bức người của Dương Sâm đập vào mắt!

Cái gì đây, chuyện quái gì đang xảy ra? Tâm tình Sở Quân Tụ khi này có thể dùng hai chữ kinh hãi để hình dung, y nuốt nước miếng, yết hầu đau rát. Y tranh thủ thời gian nhớ lại, tối qua y bị bệnh rồi, y đi uống nước, mắt lèm nhèm nhìn nhầm Vodka thành nước mà uống, sau đó mơ mơ màng màng, lại có người gõ cửa...

Tay Sở Quân Tụ vuốt vuốt cơ bắp của người ta, thị giác kí©h thí©ɧ cùng xúc cảm này đều nói cho Sở Quân Tụ hết thảy tối qua không phỉa là mơ.

Xong...Con mẹ nó toàn bộ đều xong rồi...

Đang lúc Sở Quân Tụ muốn đập đầu mình vào tường kết liễu, mí mắt Dương Sâm giật giật mở ra.

Hai người đối mặt, giờ khắc này cơ hồ có thể ghi lại "Mười khoảnh khắc xấu hổ nhất thế giới."

Tư thế của hai người là như thế này, Dương Sâm nghiêng sang bên trái ngủ, Sở Quân Tụ nghiêng sang bên phải ngủ. tay phải Dương Sâm khoác qua eo nhỏ không một mảnh vải của Sở Quân Tụ. Tay trái Sở Quân Tụ bảo trì tư thế sờ cơ ngực lớn của Dương Sâm, chỉ ngây ngốc ngửa đầu nhìn Dương Sâm.

Giọng nói buổi sáng của Dương Sâm trầm khàn, rung động trong cổ truyền đến tai Sở Quân Tụ, "Anh khỏe hơn chút nào chưa?"

Dương Sâm giơ tay lên sờ trán người trong ngực, nhịp tim của Sở Quân Tụ tăng tốc theo cấp số nhân, thiếu chút nữa chết, sự mập mờ nồng đặc trong không khí.

"...Tôi..." Cuống họng Sở Quân Tụ đau nhức, "Hôm qua tôi..."

Lúc này, hai người mới nhận ra được cái gì đó, mạnh mẽ tách ra. Dương Sâm đỏ mặt mặc quần, Sở Quân Tụ đỏ mặt ngồi dậy. Rõ ràng cũng không có trải qua súng thật đạn thật, không khí sao lại xấu hổ thế này.

Sở Quân Tụ cúi đầu xoa tóc, "Câu, cậu coi như tối qua không phát sinh chuyện gì đi."

Dương Sâm cũng hơi bối rối, đôi mắt không dám nhìn thẳng Sở Quân Tụ, giả như không có chuyện gì mà nói: "Tôi, tôi không thích đàn ông."

Nguyên bản trong lòng Sở Quân Tụ có chút rung động như bị giột một chậu nước lạnh tắt mất. Y giận dỗi xoa mặt, ''Xin lỗi... Tôi uống say quá cái gì cũng có thể làm... Nếu cậu cảm thấy buồn nôn, sau này không cần tới công ty nữa."

Dương Sâm nghe xong, muốn nói gì đó, liếʍ liếʍ môi lại không nói nên lời. Lần đầu tiên hắn cảm thấy có chút vô thố, đứng bên cạnh giường một hồi lâu mới nói: "Ngày hôm qua... tôi cũng không đúng."

Không đúng cái gì? Không nên dùng ngón tay cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα chọc đến phun nước sao?? Không nên đùa bỡn cấp trên đến khóc lóc xuất tinh sao??

Cuộc đối thoại càng nói càng kỳ quái. Trong căn phòng an tĩnh ấm áp, tiếng tim đập của hai người lớn đến nỗi cho rằng đối phương cũng có thể nghe thấy. Dương Sâm vội vàng nói: "Tôi về trước đây... Anh nghỉ ngơi cho tốt, cần gì thì gọi tôi."

Dương Sâm áo cũng không mặc, chạy nhanh như chớp ra khỏi nhà Sở Quân Tụ, vào thang máy tòa nhà trực tiếp xuống dưới bãi đỗ xe dưới hầm, đầu tóc như cái ổ gà đi về nhà.

Cái cửa sổ đối diện ban công nhà Sở Quân lóe lên một hình bóng, ở nơi mà người khác không thấy, có người nghiến răng nghiến lợi, nghĩ rằng món ăn mĩ vị gã thích bị người khác nhanh chân chiếm rồi.

Nay 2 chương nhé ~ 😀😀