Chương 3: Cấp trên mông đẹp

Cấp trên mông đẹp【Ở phòng tập thể hình đυ.ng chạm, Dương Sâm không khống chế được bóp mông cấp trên 】

Năm giờ chiều, Sở Quân Tụ chọn các loại vải cần thiết cho quần áo may sẵn trong studio, sau đó phủi tay rời đi. Phần còn lại đều có công nhân làm, y chỉ chịu phụ trách trông coi thôi.

Trước khi đi Sở Quân Tụ còn chú ý hệ thống điểm danh của công ty, tên Dương Sâm biểu thị hắn còn chưa tới.

Tên Dương Sâm này...

Sở Quân Tụ liếʍ liếʍ môi, mặc dù y có ham muốn tìиɧ ɖu͙© với người đàn ông này, nhưng mà không tuân thủ quy tắc vẫn phải là trị, nếu không thì địa vị giám đốc của y ở đâu?

Sở Quân Tụ nghĩ rằng ngày mai y phải hảo hảo chăm sóc tên tiểu thịt tươi mới tới này. Sau đó lái xe đến phòng tập thể hình mà y thường ghé để chuẩn bị đốt mỡ, cái mông đẹp của y không thể trì hoãn rèn luyện mỗi ngày, buổi tối còn muốn livestream đây này.

Phòng tập thể dục vào buổi chiều rất náo nhiệt. Sở Quân Tụ mặc thay một cái áo ba lỗ với cái quần thể thao màu xám bó sát người. Cơ thể đẹp đẽ được chăm sóc tốt của y gây ra một chút oanh động nho nhỏ ngay khi bước vào khu vực tập luyện. Một số cô gái đến tập thể hình cùng nhau bắt đầu nháy mắt qua lại nhắc nhở ngắm mặt mỹ nam chân dài. Một số người đàn ông khác thích nam thì mắt cũng nháy nhìn chằm chằm mông đẹp của Sở Quân Tụ.

Rất mâu thuẫn, người đàn ông đẹp trai lạnh lùng này lại có một vóc dáng quyến rũ như vậy, dù là đàn ông hay phụ nữ đều sẽ bị thu hút bởi sức mạnh thân thể và sự sεメy của y. Một số người còn suy đoán rằng y có phải là trai bao cao cấp không.

Trong phòng tập thích nhìn chằm chằm vào người khác thì kệ đi, không kiên trì được hằng ngày thì chỉ có thể nhìn thành công của người khác thôi. Sở Quân Tụ không quan tâm, mặt không biểu tình chọn một máy chạy bộ, điều chỉnh tốc độ đến 6, đeo tai nghe lên bắt đầu chạy bộ. Hàng này chỉ có hai người chạy, ánh mắt y vô tình nhìn thấy trong gương một người khác - Dương Sâm.

Thế mà lại chạm mặt ở nơi này!

Sở Quân Tụ mặt không đổi sắc tiếp tục chạy bộ, Dương Sâm bên kia cũng phát hiện sự hiện hữu của y, mặt âm trầm phớt lờ.

Máy chạy bộ của Sở Quân Tụ đột ngột dừng lại. Y khó chịu bước xuống, tìm nhân viên nói: "Tại sao máy chạy bộ này đang chạy thì dừng lại vậy?"

Nhân viên hoảng sợ vội vàng nói: "Xin lỗi! Có thể máy bị trục trặc, tôi sẽ kiểm tra ngay cho anh!"

Sau vài chục giây, nhân viên đờ đẫn nói: "Thưa anh, máy của anh không có vấn đề gì ạ."

Sở Quân Tụ: "Vậy thì tắt nguồn điện restart lại đi."

Nguồn điện trong phòng tập này khá sắp xếp khá lạ. Để cho tiện quản lý, mỗi hàng máy chạy bộ được kết nối với nhau, một phích cắm được sử dụng cho năm máy. Nhân viên ở đó rút ra thì cái máy kia của Dương Sâm cũng dừng lại luôn.

Dương Sâm đang chạy tốt tự nhiên dừng lại, Sở Quân Tụ nghe hắn chửi thề một câu: "Mẹ kiếp!"

Sở Quân Tụ giả bộ như không nghe thấy, bắt đầu chạy lại, được một lúc thì nó lại ngừng.

Y cực kỳ thiếu kiên nhẫn rồi tiếp tục gây rắc rối cho bạn nhân viên vô tội, "Máy của chỗ cậu có phải hay không lại hư nữa? Khởi động lại lần nữa đi!"

Cậu nhân viên nhỏ run rẩy ngoan ngoãn khởi động lại máy. Lại bị gián đoạn lần nữa, Dương Sâm tức giận quay đầu lại, "Anh bị bệnh phải không, Sở Quân Tụ?"

Sở Quân Tụ ngạc nhiên, "Dương Sâm? Cậu cũng đang tập thể hình ở đây à?"

Dương Sâm nhìn chằm chằm y vài giây, mím môi rời đi không nói một lời.

Sở Quân Tụ thấy hắn đi về phía khu vực thiết bị, nhớ kỹ vị trí của hắn, chạy trên máy chạy bộ một lúc, sau đó khí định thần nhàn bước đến cái máy tập trước mặt Dương Sâm.

Yang Chen nghĩ rằng không muốn tiếp xúc với tên giám đốc ngu ngốc này. Cho dù Sở Quân Tụ có làm gì tiếp theo, hắn ăn cũng lười phản ứng.

Song, hắn đã đánh giá thấp y rồi...

Dương Sâm trơ mắt nhìn Sở Quân Tụ ngồi xổm trước mặt, đứng dậy, ngồi xổm, đứng dậy. Chất liệu vải bó sát phác thảo bờ mông của y, cơ mông co lại, giãn ra, mở rộng, kẹp chặt, buông lỏng.

Cái mông quả đào hoàn hảo mỗi khi nâng lên như muốn ấn lên mặt Dương Sâm, ngạo nghễ ưỡn ra.

"Hô... A... Hô..."

Cổ họng Sở Quân Tụ thở hổn hển, đôi mắt Dương Sâm không tự chủ được mà bị thu hút bởi hai cặp mông quyến rũ này.

Đây có phải là tên Sở Quân Tụ nghiêm túc đó ko?

Ngồi xổm, đứng dậy, ngồi xổm, đứng dậy...

Dương Sâm càng xem càng cảm thấy dưới háng rục rịch, khốn kiếp, cặp mông này so với những phụ nữ kia còn đẹp hơn.

Dương Sâm vừa đi vừa mắng, mẹ nó người này ngồi xổm cho ai xem đây? Câu dẫn ông hả? Hắn vòng qua Sở Quân Tụ, vào phòng tắm gội đầu. Vừa chạy xong người ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp khó chịu. Dương Sâm đến phòng thay đồ thay quần áo, vừa mới bước ra đã "Ầm "một phát đυ.ng phải Sở Quân Tụ.

"Bà mẹ nó! "

Sở Quân Tụ cầm một cốc sữa ấm trong tay, trong nháy mắt đổ vào bộ đồ thể thao khô của Dương Sâm!

Dương Sâm gào lên: "Anh làm cái quái gì đấy!"

Mùi sữa ngọt ngào quanh quẩn giữa mũi hai người, Sở Quân Tụ thoải mái, cho cậu không đi làm này, bị sữa bò dính cho khϊếp chưa!

Đột nhiên, Sở Quân Tụ bị kéo mạnh vào phòng thay đồ!

Sở Quân Tụ bị ném tới phía trước tủ khóa như một con gà con, hai tay Dương Sâm đập mạnh vào hai bên tai Sở Quân Tụ, cả người được che phủ làm y trông nhỏ hơn hắn rất nhiều!

Dương Sâm cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Sở Quân Tụ, đe dọa: "Hôm nay anh cố tình chơi tôi phải không? Hửm? Đừng nghĩ anh là sếp của tôi là tôi không dám đánh!"

Dương Sâm cảm thấy bộ dạng đáng sợ của mình có thể dọa người sợ hãi, chí ít trong mắt người khác là như vậy.

Nhưng trong mắt tao thụ Sở Quân Tụ, kia chính là sắc đẹp có thể ăn được.

Ôi... Man quá đi... Sao hắn có thể man như vậy chứ...

Vẻ lạnh lùng mà Sở Quân Tụ vất vả ngụy trang dần dần sụp đổ, Dương Sâm cau mày, nhìn băng sơn trên khuôn mặt xinh đẹp của Sở Quân Tụ hòa tan, từng chút từng chút trở nên hồng hào.

Dương Sâm giờ mới cảm thấy nóng, dường như hai người đứng gần quá rồi. Một chân Dương Sâm chen vào giữa háng Sở Quân Tụ, ngực áp vào nhau. Mặt hai người gần đến nỗi họ có thể cảm thấy hơi thở hòa quyện vào nhau.

Bầu không khí thay đổi, Dương Sâm như ngốc nhìn qua Sở Quân Tụ, Sở Quân Tụ bước vào trạng thái động dục mà còn muốn giả vờ thít lại c̠úc̠ Ꮒσα đang nứиɠ. Vì vậy, trước mặt Dương Sâm chính là một hình ảnh như vậy -

Sở Quân Tụ thân thể khó nhịn mà vặn vẹo uốn éo. Đôi mắt hoa đào hơi ẩm ướt, hàng mi dài ướt đẫm mang theo hơi thở gợϊ ȶìиᏂ. Giọng y nghe dịu dàng hơn trước, "Cậu... cậu không có đi làm..."

Giống như người yêu liếc mắt đưa tình oán trách nhau.

Lý trí của Dương Sâm đột nhiên đứt pặc một cái. Côи ŧɧịt̠ giữa háng thành thực cương lên, hắn như bị mê hoặc, hai tay chậm rãi nắm lấy cặp mông béo của Sở Quân Tụ, nhào nặn thật mạnh.

"Ưm a~~"

Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ trong cổ họng của Sở Quân Tụ, Dương Sâm như ở trong mộng mới tỉnh, bỗng nhiên bỏ ra.

"Đồ gay chết tiệt!"

Dương Sâm la to.

Cầu sao, cầu bình luận để có động lực ra chương mới 😳😳😳