Chương 15
Chuyện là như thế này, lúc Trần Niệm Niệm xuống căn tin thì vừa vặn nghe được một bàn nữ sinh bên cạnh đang nói chuyện phiếm, lúc nói nhiều lần nhắc đến tên Thư Tình.
Cô ấy chuyển tới gần bàn một chút, vểnh tai lên nghe.
Không ngờ lại nghe thấy một câu chuyện mang đầy tính đả kích ngôn luận, nói cái gì mà Thư Tình cả đêm không về, qua đêm ở nhà thầy giáo, hôm nay còn gióng trống khua chiêng ngồi xe thầy giáo về trường học.
“Tớ đã cảm thấy khó hiểu từ lâu rồi, không phải cô ta cũng chỉ có hai con mắt một cái mũi thôi sao? Tại sao cả chủ nhiệm và trợ lý sinh viên đều thích cô ta như vậy? Không ngờ cô ta là người bồi ngủ”.
“Không thể nói như vậy, biết đâu người ta và thầy Cố yêu nhau thật lòng thì sao?”. Có người cười nhạo nói.
“Yêu nhau thật lòng?”. Có người mất hứng, chanh chua nói, “Cô ta thì có tài đức gì? Thầy Cố làm sao có thể coi trọng cô ta?”.
Trần Niệm Niệm là người bao che khuyết điểm, không ngại tối qua vừa cãi nhau với Thư Tình, nhưng tuyệt đối không thể nghe người khác nói xấu cô ấy.
Cô ném đũa xuống, lạnh lùng mắng mấy người kia một câu: “Đồ ăn cũng không ngăn được miệng chó”.
Sau đó rời khỏi bàn ăn, trở về phòng ngủ nói việc này cho Thư Tình.
Thư Tình trợn tròn mắt, luống cuống tay chân mặc quần áo vào rồi xuống giường, “Cậu nghe ai nói?”.
“Một đám lớp tiếng Pháp”. Trần Niệm Niệm vẫn còn nổi nóng, “Tớ đoán chắc là do lần trước lớp chúng ta đứng đầu cuộc thi biện hộ, bọn họ không cam lòng thua chúng ta, cho nên vẫn ghen ghét trong lòng”.
Mà cuộc thi đó Thư Tình là người đại diện đi thi, thảo nào bị người ta hận.
“Cũng có khả năng là mấy cô đó thích thầy Cố, nên ....”. Tần Khả Vi ném bút trong tay đi, xắn tay áo, “Tớ nhớ phòng ngủ của mấy người đó, đi, đi tìm!”.
Thấy hai người họ còn kích động hơn cả cô, Thư Tình lại tỉnh táo hơn, giữ chặt lấy Tần Khả Vi, “Có lẽ tớ biết ai là người truyền đi, đừng nóng vội”.
Cô gọi điện cho Dư Trì Sâm, muốn lấy số di động của Tống Dư, lúc gọi điện đến Tống Dư còn giật mình, giọng điệu cũng rất nhiệt tình, Thư Tình lời ít ý nhiều, nói câu nói của Cố Chi với cậu ta, “Xuống lầu”.
Sau đó cô cầm di động đi thẳng tới ký túc xá nam.
Tống Dư mặc áo bông màu trắng, quần jean màu xanh đậm, gương mặt trẻ con có ý cười nhàn nhạt, đi nhanh ra từ trong hành lang.
Thư Tình cũng cười tươi nhìn cậu ta, mở miệng nói: “Tôi không ngờ cậu là người như thế, nhìn bộ dạng rõ con người, cuối cùng lại là miệng chó không mọc ngà voi, cảm tạ cậu vì đã giúp tôi nổi tiếng”.
Khuôn mặt Tống Dư nghiêm trọng, không còn cười nữa, “Cậu có ý gì?”.
“Có ý gì thì trong lòng cậu tự biết, có cần tôi nói lại một lần không? Giữa trưa cậu gặp tôi, tôi cũng đã nói trên đường tôi gặp được thầy Cố, nên tiện đường đi về, tại sao cậu lại thêm mắm thêm muối rồi nói với người khác?”.
Tính cách khí thế bức người của Thư Tình lại được xuất ra.
“Tống Dư, cậu thật sự khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác, nhìn thì giống đàn ông, không ngờ lại là một bà ba hoa, bịa đặt hoàn toàn, bịa đặt sinh sự!”.
Thư Tình mắng xong, xoay người rời đi.
Tống Dư bỗng nhiên đuổi theo, bắt được cánh tay của cô, “Cậu hiểu lầm rồi! Tớ chỉ nói thầy Cố đưa cậu về khi người khác hỏi, còn lại tớ không nói gì cả. Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”.
Thư Tình giật mạnh tay ra, “Cậu cách xa tôi ra một chút!”.
“Thư Tình”. Tống Dư còn muốn giải thích thì thấy cô ấy đã bước đi nhanh không hề do dự.
Giáng sinh năm nay đúng là muôn màu muôn vẻ, trầm bổng nhấp nhô.
Nhưng có lời đồn này không phải không có lợi, ít nhất Thư Tình cũng biết được lúc nguy cấp ai mới là người đối xử thật lòng với cô. Tất cả các nữ sinh trong phòng ngủ dường như quên hết việc không thoải mái ngày hôm qua, cả đêm đều ngồi khuyên bảo Thư Tình “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọng”.
Thư Tình trầm mặc nghe, cuối cùng từ trong chăn ngồi dậy nói, “Xin lỗi”.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều im lặng.
Mẹ đã từng nói với Thư Tình, người nói vô tâm, người nghe cố ý, con người nếu sống không biết kiêng nể, thì lời nói trong lúc vô ý cũng dễ dàng làm tổn thương người khác.
Mà cô đã sống với những gai nhọn như thế hai mươi năm mà không biết tỉnh lại, hoành hành ngang ngược như con cua.
“Nếu như tớ nói tớ là một nữ hán tử, cẩu thả, không biết quan tâm đến cảm thụ của người khác... nghe giống như tớ kiếm cớ vì sự ích kỷ của bản thân. Nhưng sự thật là, con người tớ tính cách tiêu cực, rất tệ, vậy mà trong lúc này các cậu không hề so đo vẫn giúp tớ, thật sự, tớ vô cùng....”. Giọng nói Thư Tình truyền ra từ trong chăn, cuối cùng vẫn nói một câu, “Tớ xin lỗi”.
Trần Niệm Niệm mắng: “Nhạt nhẽo, cậu đang diễn kịch Quỳnh Dao đấy à? Không kí©h thí©ɧ như vậy thì sẽ chết à?”.
Mọi người cười vang, cuối cùng Lưu Thư Ý nói một câu, “Thật ra thì lòng dạ chúng tớ quá hẹp hòi, đáng ra cậu đoạt giải thì chúng tớ phải chúc mừng cậu, nhưng cuối cùng lại hâm mộ ghen ghét”.
Lúc đó Tần Khả Vi cũng nói chọc cười: “Thằng nhãi này cũng thường rêu rao khắp nơi, tớ còn nhìn không quen đừng nói là các cậu, cũng may mà tớ có thể bình thản mà chống đỡ, nếu không đã không quen nhìn rồi!”.
Lời đồn đãi lại giải quyết được mâu thuẫn, tâm tình Thư Tình rất phức tạp, không biết là lo lắng vì lời đồn hay vui mừng vì hiểu lầm được tiêu tan.
Di động dưới gối rung lên, cô mở ra xem, là tin nhắn của Trần Niệm Niệm.
“Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp lên, có chúng tớ luôn bên cậu rồi, ngủ ngon”.
Hốc mắt có chút ẩm ướt, Thư Tình trốn trong chăn, cô cảm thấy đây đúng là lễ giáng sinh khó phân biệt cảm xúc nhất từ khi chào đời đến giờ.
Cả ngày chủ nhật, Thư Tình làm tổ trong phòng ngủ, làm bài kiểm tra tiếng Pháp, qua buổi trưa làm bài tiếng Anh, không ra cửa cũng không nghe được lời đồn đãi gì.
Tần Khả Vi nói: “Thiên hạ thái bình, năm tháng yên tĩnh”.
Thư Tình cảm thấy buồn nôn.
Tống Dư gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cô, nhưng Thư Tình không nghe một lần nào, đừng ai mong phá hỏng được tâm tình tốt của cô.
Chỉ tiếc là thứ Hai vẫn phải tới.
Người trong khoa cũng chỉ có một ít, lời đồn rất nhanh đã truyền đi, mọi người đều biết.
Lúc học môn chuyên ngành, có người trong lớp học hỏi Thư Tình: “Cậu cùng thầy Cố của môn tiếng Pháp có quan hệ tốt lắm hả?”.
Thư Tình mặt lạnh trả lời, “Còn chưa thân đến mức bồi ngủ, yên tâm đi”.
Tần Khả Vi đuổi người đó đi.
Đến tối, ngay cả Dư Trì Sâm cũng gọi điện tới, mở miệng là nói: “Mẹ kiếp, Thư Tình, từ khi nào cậu là người bên cạnh thầy Cố rồi? Tớ nghe nói thầy ấy tự mình đưa cậu đến trường học, còn cậu trở thành người thân thiết.....”.
“Sau đó hai ngày cậu sẽ nghe thấy tin tớ đang mang thai, một tuần sau con của tớ và thầy đã đi trong siêu thị rồi”. Thư Tình lạnh lùng cắt ngang, ba giây sau rốt cuộc không nhịn được nữa, “Đầu óc cậu có bình thường không Dư Trì Sâm? Lúc này còn gọi điện trào phúng tớ, cậu còn tính người không hả?”.
Khi cô nói chuyện đang đứng ngoài cửa phòng học, “Tớ còn phải vào tiết tiếng Pháp, vậy nhé”.
Cô nghiêm mặt đi vào phòng học, không được chết tử tế khi Tống Dư đột nhiên đứng lên vẫy tay với cô, “Thư Tình”.
Thư Tình không để ý tới cậu ta, ngồi ở hàng ghế đầu, không ngờ Tống Dư đi nhanh đến trước mặt cô, thành khẩn nói: “Tớ muốn nói chuyện với cậu!”.
Trên hành lang yên tĩnh, ánh sáng màu vàng ấm áp trên đỉnh đầu soi rọi xuống, bóng của hai người kéo dài thật dài.
“Có gì muốn nói thì nói nhanh, về sau cậu đừng nhắn tin hay gọi điện nữa”. Vẻ mặt Thư Tình rất lạnh nhạt.
“Những lời đó thật sự không phải do tớ nói”. Tống Dư giải thích, “Tớ đi hỏi nữ sinh lớp tiếng Pháp, các cô ấy nói là có người thấy cậu và thầy Cố đi ra từ nhà thầy, cho nên mới có lời đồn đó. Nhưng mà tớ tuyệt đối tin cậu không phải là người như các cô ấy nói trong lời đồn”.
Thư Tình run lên, “Có người thấy.... ....”.
Đúng rồi, đó là khu dân cư ở đường hai, có rất nhiều người có tiền sống ở đó, cô cũng biết, học cùng năm bọn họ có nhiều người gia cảnh khá tốt.
Càng buồn cười hơn là, có người thấy cô và Cố Chi đi ra từ nhà, cho dù nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa được tội.
Thư Tình ngẩng đầu nhìn bộ dạng cẩn thận lại nghiêm túc của Tống Dư, bất đắc dĩ cười cười, “Là tớ đã trách nhầm cậu, còn tức giận với cậu, đừng làm bộ dạng áy náy như vậy, càng tỏ rõ sự xấu xa của tớ rồi”.
Tống Dư nhếch miệng cười, “Không xấu xa, không xấu xa, đã sớm nghe được danh tiếng của nữ hiệp, tính cách ngay thẳng, nói năng khéo léo, hôm nay được gặp quả là danh bất hư truyền”.
“Làm sao có thể bì được với các nữ nhân ở ngoại viện, đó mới gọi là nói năng khéo léo, người người đều là nhà văn”. (*)
(*) Đoạn đối thoại nói phỏng theo kiếm hiệp thời cổ nên để theo lối cổ đại.
Thư Tình còn cười khổ, bỗng nhiên nghe thấy Tống Dư cười nói, “Thầy Cố!”.
Quay đầu lại thấy người đang đến gần chỗ hai người không phải là Cố Chi thì là ai.
Cô cũng chào một tiếng.
Cố Chi dừng bước lại, gật đầu, hỏi cô một câu: “Uống thuốc chưa?”.
“Đã uống”.
“Hết sốt chưa?”.
“Toàn bộ đều tốt rồi”.
“Ừ, vào lớp đi”. Anh ôm mũ bảo hiểm đi vào lớp học.
Khóe miệng Thư Tình hơi giương lên, đang muốn đi vào trong phòng học, bỗng nhiên phát hiện ra cái gì, quay đầu lại thì thấy Tống Dư há hốc mồm đứng tại chỗ, vẻ mặt nghi ngờ.
Nhìn như vậy là không có quan hệ gì sao?
Khi đi học, Thư Tình thất thần liên tục, Cố Chi đánh vài cụm từ hiện lên màn chiếu, tất cả mọi người đều vùi đầu ghi chép, chỉ một mình cô ngồi thất thần.
Cố Chi như lơ đãng đến trước mặt cô, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, cô mới cuống quýt ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen sáng đó.
Dường như đang hỏi, dường như đang trách cứ, có chút nghiêm khắc nhưng không mất sự ôn hòa.
Tim Thư Tình như chậm đi một nhịp, lúc đó cúi đầu chép các cụm từ, bỗng nhiên cảm thấy dường như không còn có thể khống chế nỗi lòng của mình.
Sau khi tan học, Tần Khả Vi muốn đến hội ghita, một mình Thư Tình đi về phòng ngủ.
Đi đến phòng giáo vụ, thì cô nghe thấy có người gọi mình: “Thư Tình”.
Quay người lại nhìn, đó không phải Cố Chi thì là ai?
Anh đưa cho cô một cái đĩa CD, cô cúi đầu nhìn. “Con nhím xinh đẹp”.
Đó là bản điện ảnh của quyển sách tiếng Pháp cô không hiểu ngày hôm đó?
“Đây là bản điện ảnh”. Cố Chi nói, khóe môi hơi giương lên, “Nếu em thấy hứng thú thì xem bản điện ảnh, có cả tiếng Pháp và tiếng Trung, không đến mức là xem không hiểu”.
Thư Tình kinh ngạc, nguồn phim tiếng Pháp rất khó tìm trong nước, muốn tìm bản điện ảnh tiếng Pháp mà có phụ đề thì khó càng thêm khó. Cô cảm động rơi nước mắt, cười nói, “Cảm ơn thầy Cố”.
Nụ cười của nam thần trước sau như một, hời hợt nhưng không mất đi ôn nhu, lúc đi qua cô, anh nhẹ nhàng nói một câu: “Sau khi xem xong, viết cảm nhận 1000 chữ”.
“... ....” Một vạn con chữ đang gào thét trong ngực.
Trong lúc đó đột nhiên Thư Tình nhớ ra một chuyện quan trọng hơn, cô chạy nhanh gọi anh lại: “Thầy Cố, em có chuyện muốn nói với thầy”.
Cố Chi xoay người lại, có chút kinh ngạc. Cô hít sâu một hơi, “Em không biết thầy có nghe nói không, mấy ngày nay có lời đồn về chúng ta”.
“Lời đồn gì?”.
Đôi mắt bình tĩnh kia khiến mặt cô nóng lên, rốt cuộc cô vẫn nhỏ giọng nói ra, “Có người thấy em và thầy cũng nhau đi ra từ khu nhà.......”.
Cố Chi nhanh chóng hiểu ra.
Cô bé trước mặt cúi đầu nhìn nền đất, hai gò má phiếm hồng.
Cố Chi bỗng nhiên nghĩ đến đêm lần đầu tiên gặp cô, cô ở trên hành lang làm chuyện thân mật với nam sinh, có lẽ trên mặt cũng là nhan sắc diễm lệ như vậy.
Ma xui quỷ khiến thế nào, anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của mình vang lên: “Em còn biết để ý đến ánh mắt của người khác sao?”.
Giọng điệu lạnh lùng mà xa cách, ẩn ẩn bên trong còn là sự tức giận.
Thư Tình mẫn cảm tóm được sự biến hóa trong cảm xúc của đối phương, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Thầy có ý gì?”.