Thúy Hoa ngây thơ gật đầu: “Ngày thường có đau hay không?”
Trần Bưu nhìn Thúy Hoa, lời nói tới bên miệng nhưng sống chết cũng không nói ra được.
Giúp cô kéo quần lên, cài cúc áo lại, Trần Bưu mới mặc quần của mình vào.
“Vừa rồi chuyện chúng ta làm, không thể nói với người nào biết không?”
Thúy Hoa gật đầu, Trần Bưu hôn cô: “Đồ ngốc.”
Vợ như thế này có ai mà không yêu, ngoan ngoãn nghe lời, nói gì làm đó, trong lòng Trần Bưu vui như nở hoa.
May mắn ngày ấy anh đi vội về chịu tang, bằng không làm sao có thể gặp được Thúy Hoa, nếu anh không gặp cô, cô đã là vợ của người khác rồi……
Trần Bưu cùng Thúy Hoa trở về, đưa cô về trong phòng mới trở về ngủ.
Một đêm không nằm mộng, ngày hôm sau Thúy Hoa tỉnh dậy rất sớm, ăn cơm xong Trần Bưu dắt Thúy Hoa đi, hai người đến căn nhà mới của mình.
Căn nhà này càn phải dọn dẹp sạch sẽ một lần, nếu không sẽ không ở được. Trần Bưu không cho Thúy Hoa làm, tự mình bận rộn.
Mỗi khi Thúy Hoa muốn giúp đỡ, anh đều bảo cô hãy nghỉ ngơi, kỳ thật Trần Bưu dẫn Thúy Hoa tới đây, là sợ cô ở lại trong nhà bị người khác ức hϊếp.
Đặt ở dưới mí mắt chính mình mới an tâm, bằng không luôn nhớ thương cô, hơn hai mươi ngày sau mới sửa chữa xong căn nhà.
Trần Bưu rất vừa lòng với kiệt tác của mình, đối với tương lai tràn ngập chờ đợi, đồ đạc kết hôn đã chuẩn bị tốt, trực tiếp khiêng vào.
Những đồ vật lặt vặt cũng thêm vào từng chút, Lưu Thục Cầm cho bọn họ mười cân bột mì, mười cân gạo, 50 cân gạo kê tử, 50 cân bắp cùng với 20 cân bắp trái……
Đồ dùng trên bếp thiếu thốn, 4 cái bát lớn, 4 đôi đũa, 4 cái đĩa và 4 cái chén lớn nhỏ. Trong phòng ngoại trừ hai cái rương đựng đồ, cộng thêm hai cái chăn nệm, không còn gì nữa.
Trần Bưu nhìn căn nhà đơn sơ, trong lòng hụt hẫng, tuy rằng chính anh là người nói phân gia sống một mình, nhưng ba mẹ anh thật quá đáng.
Mấy người anh trai của Trần Bưu kết hôn, đồ dùng còn nhiều hơn anh……
Càng nghĩ trong lòng càng hụt hẫng, Trần Bưu tìm ba mẹ mình.
Đồ đạc đám cưới ít ỏi, tuy Thúy Hoa nói không cần lễ hỏi, nhưng Trần Bưu không muốn cô chịu thiệt thòi.
Trần Bưu muốn cũng không nhiều lắm, 150 đồng lễ hỏi, so sánh với tiền sính lễ của đại đa số cô gái khác, không hề cao.
Hai vợ chồng vốn cảm thấy có lỗi với Thúy Hoa, con trai mở miệng, cái gì cũng chưa nói cầm 150 đồng đưa anh.
Lấy được tiền trong lòng Trần Bưu vẫn chưa thoải mái, lại từ hai vợ chồng bọn họ moi ra một ít phiếu mua sắm.
Trần Bưu đem tiền lễ hỏi cho Thúy Hoa, cô nói không cần.
"Em đã nói, không cần tiền, chỉ cần cho em ăn ở là được.”
Trần Bưu cười cười: “Đây là số tiền em nên có, trong tay cũng nên có chút tiền, lỡ như muốn mua đồ cũng thuận tiện.”
Thúy Hoa ngẫm lại lời anh nói, đem tiền đẩy trở về: “Vậy anh giữ đi, em thiếu cái gì sẽ nói cho anh, đến lúc đó anh mua cho em.”
Trần Bưu muốn nói lại thôi: “Vậy được rồi, anh giữ.”
Bận rộn tới ngày đám cưới, nhà họ Trần rất náo nhiệt, Thúy Hoa mặc một bộ quần áo màu đỏ, thắt hai bím tóc ngồi xe đạp được Trần Bưu chở tới nhà mới.
Tiệc rượu đãi ở nhà họ Trần, Trần Bưu qua bên đó tiếp khách, Thúy Hoa một mình ngồi trong nhà mới. Màn đêm buông xuống, Trần Bưu lảo đảo lắc lư trở lại.
Trần Bưu tiến vào phòng, Thúy Hoa bĩu môi khóc.
“Sao em khóc? Có phải có người bắt nạt em không?”
Thúy Hoa nhìn anh, cũng không biết nên nói như thế nào.
Trần Bưu sốt ruột, thấy trên người không có vết thương, cô khóc thở hổn hển: “Em mau nói gì đi, rốt cuộc làm sao vậy?”
___
Vở kịch nhỏ
Trần Bưu: Đêm tân hôn vợ tặng tôi một phần đại lễ.
Thúy Hoa: Em có sao sao?