Trần Bưu tức giận, đi tới kéo Thúy Hoa đứng dậy.
"Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Thúy Hoa khó hiểu nhìn Trần Bưu, nhìn cô làm cho tâm trạng anh bình thường trở lại.
"Bên ngoài trời nóng, về phòng ngồi nghỉ một lát."
Thúy Hoa nhìn rổ rau: "Nhưng em còn chưa hái xong!"
Trần Bưu liếc nhìn rổ rau, lớn tiếng nói: "Con dâu nhà này còn không làm việc, em chưa được gả vào cửa đâu, làm mấy việc này chi? Em mệt chết ra đấy cũng sẽ không ai bảo em tốt đâu, chúng ta vào nhà."
Thúy Hoa bị Trần Bưu kéo vào nhà, Lưu Thục Cầm vừa lúc theo ngay đằng sau. Bà quở trách Trần Bưu một trận ngay ở trước mặt Thúy Hoa, hai mẹ con cãi nhau.
"Chị dâu con đều đi làm, chẳng lẽ nghỉ ngơi một ngày, làm ít hơn một chút mà con phải ồn ào ngoài sân như vậy sao?"
Trần Bưu bướng bỉnh đáp lại: "Hai bọn họ ngồi thoải mái tán dóc thì được? Để vợ con làm một mình như thế là không được."
Lưu Thục Cầm lườm anh: "Con có biết xấu hổ hay không hả, hai đứa còn chưa có làm đám cưới? Mở miệng ra là kêu vợ, con không biết xấu hổ thì cũng phải chừa lại chút thể diện cho Thúy Hoa chứ?"
Trần Bưu không nói nữa, Lưu Thục Cầm thở dài: "Thật là mệt mỏi với mấy đứa, một đám đều y như nhau."
Lưu Thục Cầm xoay người rời đi, Thúy Hoa chớp mắt mấy cái, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trần Bưu xoay người ngồi xuống giường đất bên cạnh, cô cản thận mở miệng: "Hai người cãi nhau là vì em hái rau hả?"
"Không phải."
Vấn đề không phải hái rau hay không hái rau mà là các chị ta ức hϊếp người qua đáng.
Trần Bưu muốn nói lại thôi, Thúy Hoa nháy mắt mấy cái: "Em làm sai chỗ nào thì anh phải nói ra với em. Em vừa mới xuống núi, cái gì cũng không biết, có phải đã gây thêm phiền phức cho anh rồi đúng không?"
Nhìn vẻ mặt của cô, Trần Bưu phì cười, anh kéo cô vào trong ngực, nhìn cô nói: "Cô gái ngốc này."
Thúy Hoa nhìn anh, nhân lúc Trần Bưu không để ý, cô rướn người hôn anh một cái, Trần Bưu ngơ ngác.
Thúy Hoa nói: "Không phải anh nói làm như vậy có thể giúp anh vui vẻ sao? Anh cười một cái đi."
Vì Trần Bưu muốn chiếm tiện nghi của Thúy Hoa nên mới bịa chuyện ra chuyện này, thế mà cô nhóc này tin thật.
Làm thế nào bây giờ?
Càng ngày càng thích cô gái ngốc nghếch này, hận không đem cô giấu đi...
Trần Bưu ôm cô vào lòng, Thúy Hoa cũng ngoan ngoãn im lặng không nói lời nào.
Một hồi lâu hai người mới tách ra, Trần Bưu nói: "Thúy Hoa, anh nói này, không được phép tùy tiện hôn người khác nhớ chưa..."
Thúy Hoa gật đầu, ghi nhớ lời anh dặn, Trần Bưu nhìn cô, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Chỉ có mang theo cô vợ này mới yên tâm nhất, để cô ở nhà anh không yên tâm chút nào.
Lúc ăn cơm tối, mọi người không ai nói chuyện, Trần Bưu sợ Thúy Hoa ăn không đủ no, cứ một lúc lại gắp đồ ăn cho cô.
Tào Phượng Kiệt đá xéo: "Nhìn hai đứa kìa, thật khiến người khác phải ghen tỵ đỏ mắt."
Trần Bưu liếc nhìn chị dâu ba: "Không cần chị lên tiếng, cơm cũng không lấp kín được miệng chị hả?"
Tào Phượng Kiệt bị anh nói cho cứng miệng, cúi đầu ăn cơm tiếp, Thúy Hoa nhìn Trần Bưu, duỗi tay xuống dưới bàn kéo tay anh.
Trần Bưu nhe răng cười, Thúy Hoa cũng nở một nụ cười ngọt ngào. Hai người coi mọi người trong nhà như không khí, liếc mắt đưa tình nhìn mà thấy ớn.
Lưu Thục Cầm nhìn không vừa mắt, ho nhẹ một cái: "Chú ý hoàn cảnh."
Trần Bưu cũng ho khan: "Vợ à, ăn nhanh lên đi, ăn cơm xong anh dắt em đi dạo."
Thúy Hoa ừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm, không đợi những người khác buông đũa, hai người đã ăn cơm xong.
Việc trong nhà đã được chia đều, phụ nữ trong nhà đều phải làm việc, Thúy Hoa đi thì phải có người khác làm thay.
Không có ai lên tiếng, Tào Phượng Kiệt lại ngứa miệng: "Muốn đi thì cũng phải đợi thu dọn xong cái bàn ăn đã, bây giờ đi thì để cho ai làm?"
---
Vở kịch nhỏ
Trần Bưu: Tào Phượng Kiệt, chị đánh rắm hơi nhiều đó.
Thúy Hoa: Em không ngửi thấy mùi thối!