Chương 4: Vậy anh muốn xem hay không?

Thúy Hoa nhớ kỹ: “Chính là không thể để người khác nhìn nơi đi tiểu của em đúng không?”

Trần Bưu thấy cô ngây thơ như từ giấy trắng, anh tức ngực.

Con nhóc này cái gì cũng đều không hiểu, nếu anh không ở bên cạnh cô, nhất định sẽ có chuyện.

“Đúng vậy, nơi đó chỉ có thể cho anh xem, những người khác đều không được.”

Thúy Hoa gật đầu: “Vậy anh muốn xem hay không?”

Má nó, Trần Bưu mất bình tĩnh.

Đương nhiên là anh muốn xem, vấn đề hiện tại bây giờ là ban ngày.

Máu trong người Trần Bưu sôi cuồn cuộn, gắt gao ôm chặt cô vào trong ngực, trong lòng vui muốn nở hoa.

Lưu Thục Cầm biết rõ tính tình của con trai mình, sợ anh bắt nạt Thúy Hoa, bà đứng ở ngoài sân thét to.

Trần Bưu mang theo Thúy Hoa đi ra ngoài, Lưu Thục Cầm trừng mắt nhìn anh. Buổi chiều Trần Đại Sơn đã cho Thúy Hoa vào hộ khẩu, trực tiếp ghi vào gia phả nhà họ Trần.

Thúy Hoa sống mười tám năm cuối cùng cũng có dòng họ, Trần Thúy Hoa.

Buổi tối cô nằm ở trên giường đất lăn qua lộn lại ngủ không được, Trần Bưu lén lút tiến vào. Anh có chút tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, vo đây muốn thân thiết với cô.

Thúy Hoa cái gì cũng đều không hiểu, Trần Bưu muốn hôn thì hôn, muốn sờ thì sờ. Cả người Trần Bưu lâng lâng, suy nghĩ có nên ngủ với cô luôn hay không.

Thúy Hoa ngồi ở trong lòng anh, một tay Trần Bưu vuốt ve bầu vυ" cô.

“Ôi, thứ này là gì mà cứng thế?”

Thúy Hoa cảm giác có đồ vật cộm dưới mông khiến cô đau.

Bàn tay đi xuống sờ sờ xoa bóp, Trần Bưu hít hà một hơi.

“Đây là cái gì? Cây gậy à?”

Trần Bưu bỏ tay khỏi vυ" cô: "Cái này là vũ khí anh dùng để phòng thân.”

Thúy Hoa chớp chớp mắt: “Vậy tại sao lại nhét ở trong đũng quần? Lúc muốn phòng thân mà lấy ra cũng không thuận tiện nha?”

Trần Bưu nhích dươиɠ ѵậŧ của mình sang một bên, ôm cô: “Rất tiện.”

Thúy Hoa ồ một tiếng, há miệng ngáp, hiển nhiên cô buồn ngủ.

Trần Bưu hôn lên cái miệng nhỏ, muốn ở lại, nhưng sợ người trong nhà biết được sẽ xem nhẹ Thúy Hoa.

Do dự một phen Trần Bưu mới rời đi, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng anh đành phải về phòng của mình.

Về sau muốn sinh hoạt cùng nhau, nếu không làm đám cưới mà hai người ngủ cùng nhau, đối với Trần Bưu ảnh hưởng không lớn, ngược lại đối với Thúy Hoa ảnh hưởng vô cùng lớn.

Chị em dâu đều sẽ xem thường cô, về sau ở trong cái nhà này rất khó ngẩng đầu làm người.

Trần Bưu trở về thở dài, vuốt ve người anh em của mình: “Nhịn một chút, không bao lâu nữa là có thể khai trai rồi.”

Không gian im ắng, một đêm này Thúy Hoa lại không thể nào ngủ được, chủ yếu là vì cô đói bụng.

Trời sáng, Thúy Hoa thấy Lưu Thục Cầm: “Thím, khi nào làm đám cưới vậy?”

“Tháng sau, làm sao vậy?”

Tổ chức đám cưới đương nhiên phải chuẩn bị một ít đồ dùng, không phải ngày một ngày hai là xong chuyện.

Thúy Hoa vừa nghe đến tháng sau, trong lòng kêu rên: “Thím, có thể làm sớm hơn không?”

Lưu Thục Cầm giải thích: “Phải mua chăn nệm, thím còn phải đặt người ta làm một cái tủ, những việc này cần có thời gian, con có việc gì sao?”

Thúy Hoa ngẫm lại rồi nói: “Trong nhà không phải có chăn nệm sao? Cần gì phải làm cái mới? Phòng con đang ở cũng có tủ, mua đồ mới không phải lãng phí quá à?”

Lưu Thục Cầm cười khổ: “Có thể giống nhau sao? Đám cưới đều phải dùng đồ mới, như vậy mới may mắn.”

Thúy Hoa cứng họng, không biết nói như thế nào, yên lặng xoay người đi làm chuyện của mình.

Tào Phượng Kiệt bĩu môi: “Thúy Hoa đây là có bao nhiêu muốn gả rồi? Hơn một tháng cũng chờ không nổi? Hay là muốn đàn ông đến phát điên?”

Chị dâu tư Trần Bưu là Vương Hồng Hà cười khanh khách: “Tối hôm qua em đi vệ sinh, nhìn thấy Trần Bưu từ trong phòng Thúy Hoa lén lút đi ra, sợ rằng hai người đã làm việc đó rồi……”

Tào Phượng Kiệt ngạc nhiên: “Không thể nào? Nếu thật, Thúy Hoa cũng quá không biết xấu hổ.”

Chị em dâu hai người lẩm bẩm một hồi, ánh mắt nhìn Thúy Hoa khác lạ.

——

Vở kịch nhỏ

Trần Bưu: Không được quyến rũ anh.

Thúy Hoa: Em có sao?