Chương 7: Điền Tú Quyên cảm thấy áp lực của mình rất lớn

Điền Tú Quyên đoán mò dần dần có chút kinh nghiệm, có thể hiểu được một số ý trong cử chỉ của anh.

Chu Vĩnh Huy nói đến mức kích động ngồi dậy, động tác tay ngày càng nhanh hơn.

“Anh chậm một chút, em nhìn không hiểu.”

Chu Vĩnh Huy giảm tốc độ tay, Điều Tú Quyên bật chế độ đoán cử chỉ của anh.

Thông qua thời gian lâu dài, Điền tú Quyên nắm giữ không ít kỹ xảo nói chuyện với Chu Vĩnh Huy.

Điền Tú Quyên mệt mỏi ngáp một cái: “Ngủ đi, ngày mai lại nói chuyện tiếp.”

Chu Vĩnh Huy nằm lại, tắt đèn, tay anh đặt lên eo Điền Tú Quyên.

Điền Tú Quyên bĩu môi, thất vọng nhiều hơn, không có một chút hy vọng nào.

Nhắm mắt lại, đang mơ màng thì lá gan của Chu Vĩnh Huy lớn hơn, kéo cô vào trong lòng ngực.

Điền Tú Quyên lấy lại tinh thần, Chu Vĩnh Huy cẩn thận đưa tay vào trong áo cô.

Anh vuốt ve quanh eo cô, Chu Vĩnh Huy cảm thấy làn da của vợ mình rất non mịn, sờ lên mịn màng làm anh có chút yêu thích không muốn buông tay.

Hơi thở của Điền Tú Quyên như thắt lại, cơ thể dần dần căng chặt, tim đập như con nai chạy loạn.

Tay Chu Vĩnh Huy thử sờ sau lưng cô, Điền Tú Quyên cũng không biết lưng mình có gì để sờ.

Cô không hé răng, chịu đựng, nhỡ đâu kêu lên dọa anh sợ thì làm sao?

Chu Vĩnh Huy biết cô chưa ngủ, tay anh ngập ngừng thử di chuyển đến phía trước.

Có chút ngứa, Điền Tú Quyên muốn cười nhưng lại nhịn xuống.

Tay Chu Vĩnh Huy tính toán tiến lên phía trước, thử chạm vào hai cục thịt trước ngực Điền Tú Quyên.

Dùng ngón tay chạm vào, anh cảm thấy mình không hề dùng lực, bộ ngực rất mềm, chọc vài cái Điền Tú Quyên đã đau không chịu nổi.

“Anh đừng chọc nữa được không? Đau quá.”

Chu Vĩnh Huy không biết bản thân làm cô đau, vẻ mặt anh xin lỗi, rút tay về.

Điền Tú Quyên nháy mắt cứng lại rồi, xấu hổ muốn chết: “Em không phải không cho anh sờ, anh đừng chọc là được…”

Khóe miệng Chu Vĩnh Huy nhếch lên, tâm trạng mất mát lập tức nhảy lên.

Điền Tú Quyên im lặng, Chu Vĩnh Huy lại duỗi tay tiến vào trong áo cô.

Lần này anh không chọc, cẩn thận chạm vào, không dùng chút lực nào, năm ngón tay thử kiểm tra, khiến Điền Tú Quyên buồn cười.

Cô đè tay anh lại, Chu Vĩnh Huy sướиɠ muốn chết, tay vẫn không di chuyển, Điền Tú Quyên cũng không nói lời nào, thu tay về.

Đặt vào trên một người đàn ông, tay sẽ chuyển động hết lần này đến lần khác, nhưng Chu Vĩnh Huy vẫn không hề nhúc nhích!

Điền Tú Quyên có chút không nói nên lời, trong lúc chờ anh cô cũng bất động, vυ" bị tay anh đèn lên có chút đau.

Thật khó để nói ra, nhưng cứ như vậy cũng không có biện pháp đi xuống.

Điền Tú Quyên ho khan một tiếng, ngay sau đó Chu Vĩnh Huy lại rút tay về.

Trong phút chốc Điền Tú Quyên sững người, thông minh như cô cũng không hiểu trong đầu người đàn ông của mình đang nghĩ cái gì!

Chu Vĩnh Huy nghĩ rất đơn giản, cảm thấy nên theo quy tắc, không thể vội vàng dọa sợ vợ nhỏ của mình.

Đặc biệt, đám bạn thân có nói với anh, làm trong chăn phải dịu dàng một chút, không được hung dữ giống với mọi người, vì sợ anh làm vợ bị thương…

Một người con trai như Chu Vĩnh Huy thì biết cái gì? Tin lời anh em nói, kết quả dây dưa sau hơn một tháng kết hôn cũng không có tiến triển gì.

Một lần như vậy dẫn tới vợ mình suy nghĩ bản thân có vấn đề sinh lý, cũng không biết sau này Chu Vĩnh Huy biết việc này sẽ cảm thấy như thế nào.

Chu Vĩnh Huy mỹ mãn chìm vào giấc ngủ còn Điền Tú Quyên thì không thể ngủ được.

Gần sáng Điền Tú Quyên mới ngủ, sau khi tỉnh lại, Chu Vĩnh Huy trừng mắt nhìn cô.

Điền Tú Quyên chớp mắt, nhìn ánh mắt anh: “Anh làm gì vậy?”

Chu Vĩnh Huy cười, vươn tay ra hiệu.

“Anh nói em đẹp?”

Chu Vĩnh Huy gật đầu.

Điền Tú Quyên đột nhiên cảm thấy có chút ngọt ngào, mặt đỏ ửng: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Chu Vĩnh Huy nóng nảy, giơ tay ra hiệu bản thân không như vậy, nhưng Điền Tú Quyên nhìn cái hiểu cái không!

“Em không có giận.”

Điền Tú Quyên vừa nói xong, rõ ràng Chu Vĩnh Huy thở phào nhẹ nhõm.

“Anh rất sợ em giận sao?”

Chu Vĩnh Huy lại ra hiệu.

Điền Tú Quyên có chút bối rối, căn bản không hiểu ý nghĩa trong đó.

Đoán chừng cô mệt, Chu Vĩnh Huy lại chịu khó làm ra những cử chỉ, Điền Tú Quyên nhìn có chút hụt hẫng.

Kiên nhẫn tiếp tục đoán, cuối cùng vẫn đoán không ra.

Thật ra Chu Vĩnh Huy muốn nói: gả cho anh em đã chịu nhiều tủi thân, cho nên anh không muốn làm em không vui.

Một câu nói, bởi vì không nói được, lãng phí mười mấy phút cũng không thể hiểu được.

Điền Tú Quyên đứng dậy, Chu Vĩnh Huy gấp chăn lại, hai người cùng nhau nấu cơm.

Bánh nhân đậu nóng vào buổi sáng cùng với dưa chua.

Sau bữa tối, Triệu Thu Liên tới, hỏi Điền Tú Quyên có muốn tới tiền viện hay không.

Khi các cô tới, Tống Vân Chi cùng Đỗ Thục Lan đã ở đó.

Chu Mai Diễm vẫn là bộ dáng tinh thần hoảng hốt, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Điền Tú Quyên ngồi không nói lời nào, lắng nghe bọn họ nói chuyện.

Chu Tứ Hải nói không cho Chu Diễm Mai quay về, thật sự sẽ không quay về sao?

Dù sao trong nhà còn có bốn đứa nhỏ khác, nhưng, bọn nhỏ phải làm sao?

Lúc ấy nổi nóng, trực tiếp đưa người về, lúc bình tĩnh lại đúng là một chuyện khó.

Vương Xuân Anh liên tục thở dài, Triệu Thu Liên nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, chúng ta hãy đi từng bước một!”

Trước mắt chỉ có thể như vậy, nếu Vu Hải Thủy không đến đón Chu Diễm Mai về thì nhà họ Chu cũng không có khả năng đưa người về được.

Nhà họ Vu là người làm sai, nếu bà Vu tới cửa xin lỗi, hòa hoãn mối quan hệ, thì sự tình mới kéo xuống được.

Điền Tú Quyên hiểu rõ vấn đề, tâm trí trôi đi xa.

Sau mấy ngày, Vu Hải Thủy mang theo bốn đứa con tới, nhưng hai vợ chồng ông bà Vu không tới.

Chu Tứ Hải vừa nhìn thấy lại nổi giận, ném Vu Hải Thủy ra ngoài.

Bốn đứa nhỏ ngồi quỳ ngoài cửa lớn nhà họ Chu sống chết không đi, dần dần người vây xem ngày càng nhiều.

Con khóc tìm mẹ, Chu Diễm Mai ở trong lòng hụt hẫng.

Cuối cùng như Điền Tú Quyên đoán, bốn đứa trẻ ở lại, còn Vu Hải Thủy một mình trở về.

Năm mẹ con ở nhà mẹ đẻ ăn cơm chung quy cũng không dễ nghe, cơ thể Chu Diễm Mai đã tốt hơn, không đợi bà Vu tới liền đi về.

Điền Tú Quyên cảm thấy nếu mình là Chu Diễm Mai, sẽ không để lại bốn đứa nhỏ.

Rõ ràng lấy trẻ con làm cớ, bắt Chu Diễm Mai trở về.

Cứ như vậy, không chỉ mất địa vị mà ngày sau sống ở đó sẽ càng khó khăn hơn.

Chu Diễm Mai không hiểu sao? Cô ấy hiểu, nhưng cũng không có biện pháp, năm mẹ con không thể ăn vạ cả đời ở nhà mẹ đẻ có đúng không?

Ngày tháng dần dần bình lặng trở lại, Điền Tú Quyên bấc giác đã lấy chồng gần hai tháng.

Cùng với quan hệ phát triển với Chu Vĩnh Huy không tiến thêm bước nào, cô cũng rất sốt ruột.

Không phải không chịu nổi tịch mịch, mà là Vương Xuân Anh nhìn thấy Điền Tú Quyên thì luôn nhìn bụng cô.

Có ý còn cần phải nói sao?

Điền Tú Quyên cảm thấy áp lực của mình rất lớn.

Đêm nay bằng bất cứ giá nào Điền Tú Quyên cũng không chịu thua. Lúc tắt đèn, cởi bỏ quần áo, trên người chỉ để lại chiếc quần, cọ tới cọ lui tiến vào chăn.

Chu Vĩnh Huy duỗi tay ôm cô, phát hiện cô cởϊ áσ, ngay lập tức sững sờ.

Sau khi phản ứng lại, anh ôm Điền Tú Quyên vào trong lòng ngực, hô hấp ngày càng nặng nề!