Chương 46: Chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu

Vẻ mặt của Lưu Diễm Cầm hoang mang: “Cháu nên làm gì?”

Điền Tú Quyên cũng không biết nói thế nào, dù sao thì cô cũng không có kinh nghiệm thực tế nên chỉ có thể nói suông mà thôi.

Nói chuyện một lúc thì Lưu Diễm Cầm đi về nhà, Điền Tú Quyên dọn dẹp nhà cửa.

Trước khi cô dọn nhà xong thì Chu Vĩnh Huy đã về.

“Đại đội không có việc à?”

Chu Vĩnh Huy gật đầu, xoay người đi nhóm bếp.

Điền Tú Quyên dọn nhà xong thì lên giường sưởi, Chu Vĩnh Húy nhóm bếp xong sẽ đi ra sân trước.

Sau một lúc thì anh quay về, chuẩn bị đến Cung Tiêu Xã để mua hàng hóa ngày Tết.

Điền Tú Quyên đưa cho anh hai mươi đồng và phiếu tương ứng.

Khoảng ba giờ chiều, Chu Vĩnh Huy khiêng một túi đồ về nhà.

Lê đông lạnh, cá mòi, đường, và một số nhu yếu phẩm hàng ngày...

Điền Tú Quyên cúi đầu thu dọn đồ, một cây hồ lô đường lọt vào tầm mắt của cô.

Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, Chu Vĩnh Huy mỉm cười, giơ một cây kẹo hồ lô lên.

Điền Tú Quyên mím môi cười, cầm lấy xiên hồ lô.

Chỉ cần Chu Vĩnh Huy đến Cung Tiêu Xã thì chắc chắn sẽ mua đồ ăn ngon cho Điền Tú Quyên.

Mặc dù mỗi lần không mua nhiều lắm nhưng anh rất có lòng.

Điền Tú Quyên ăn một miếng hồ lô, sau đó đưa cho Chu Vĩnh Huy, ngụ ý rằng anh cũng ăn đi.

Chu Vĩnh Huy lắc đầu, cười ha ha, cầm đồ trên giường đặt đúng vị trí.

Điền Tú Quyên vừa ăn hồ lô vừa nhìn dáng vẻ bận rộn của anh, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Cô để lại ba viên hồ lô cho Chu Vĩnh Huy, anh không muốn ăn nhưng Điền Tú Quyên ép anh phải ăn.

Chu Vĩnh Huy cười vừa ngây thơ vừa ngốc, Điền Tú Quyên nhìn anh, cô cũng cười.

Lúc vừa mới kết hôn, theo suy nghĩ trong lòng, Điền Tú Quyên rất ghét Chu Vĩnh Huy.

Sau khi ở chung một thời gian dài, Chu Vĩnh Huy đối xử với cô rất tốt, dần dần Điền Tú Quyên không còn ghét người đàn ông của mình nữa, thậm chí có đôi khi còn cảm thấy anh rất đáng yêu!!

Ầm ĩ với nhau một lúc hai người mới tách ra, Chu Vĩnh Huy đi dọn bàn, còn Điền Tú Quyên dọn bát đũa.

Bữa tối đã nấu xong, đang được ủ trong nồi.

Mới hơn bốn giờ mà trời đã tối, vì thế trải xong nệm, hai vợ chồng đến nhà Triệu Tu Liên.

Đén 6 giờ rưỡi, hai vợ chồng về nhà, dùng bếp đun nước rửa chân tay.

Ngay khi Chu Vĩnh Huy chuẩn bị nằm xuống thì Vương Xuân Anh tới.

Sắp đến Tết, Vương Xuân Anh nhớ đến Chu Diễm Mai, hai vợ già họ không muốn đến nhà họ Vu, vì thế sau khi suy nghĩ thì họ định để Chu Vĩnh Huy đến thăm nhà bọn họ.

Chu Vĩnh Huy nhíu mày, giơ tay ra hiệu.

Anh cũng không muốn đến nhà họ Vu, bởi vì đến đó chắc chắn sắc mặt sẽ không tốt.

Vương Xuân Anh thở ngắn than dài: “Em đến thăm chị gái của con đi, năm nay chúng ta đi cũng không tiện...”

Chu Vĩnh Huy nhìn người mẹ già của mình thì gật đầu đầy miễn cưỡng, Vương Xuân Anh giải quyết xong việc thì đi về.

Điền Tú Quyên chờ Chu Vĩnh Huy lên giường: “Nếu anh thì anh bảo anh cả hoặc anh hai đi cùng...

Mặc dù nhà họ Vu không phải ao rồng hang cọp, nhưng không phải một gia đình dễ nói chuyện.

Nếu Chu Vĩnh Huy đi một mình, nhỡ đâu xảy ra xung đột, chắc chắn sẽ có hại.

Chu Vĩnh Huy suy nghĩ, cau mày, sau một lúc thì gật đầu.

Ngày hôm sau, Chu Vĩnh Huy đi cùng với anh cả đến nhà Chu Diễm Mai, đến chiều tối hai anh em mới về.

Đi một chuyến thậm chí còn không ăn bữa cơm nào, về đến nhà, Chu Vĩnh Huy đã đói đến mức lưng dán vào ngực.

Cũng may buổi sáng có ăn một ít cơm, cả đi cả về, quãng đường hơn 60 dặm, không đói bụng mới là lạ.

“Chị thế nào rồi?”

Chu Vĩnh Huy nhai thức ăn ở trong miệng, dùng đũa ra hiệu.

Chu Diễm Mai gầy đi rất nhiều, lần sảy thai trước khiến cơ thể chị ấy bị ảnh hưởng, đến giờ bụng vẫn không có gì.

Điền Tú Quyên thở dài: “Số chị cũng khổ.”

Chu Vĩnh Huy thở dài theo, tiếp tục ăn cơm.

“Anh đừng nói thật với cha mẹ, cứ nói chị vẫn khỏe...”

Chu Vĩnh Huy gật đầu, ý là mình chỉ nói chuyện tốt chứ không nói chuyện xấu.