Chương 41: Tiếp xúc lâu mới biết là người như thế nào

Điền Tú Quyên nghe Đỗ Thục Lan nói xong, nói: “Chị dâu, chị thử đến nhà chị cả xem có thừa bông hay không...”

Mùa đông vừa đến Triệu Thu Liên đã bắt đầu làm một cặp chăn, lại may thêm áo bông, quần bông cho lũ trẻ, không thì cũng không đến mức đổi nhiều bông như vậy.

Đỗ Thục Lan đáp lại, ngồi một lúc rồi đi đến nhà Triệu Thu Liên.

Điền Tú Quyên may vá ở nhà, cô cảm thấy hơi nhàm chán, ngẫm nghĩ một lúc thì đi ra sân trước.

Tống Vân Chi đang làm nhân đậu đỏ, Chu Vĩnh Huy và Vương Xuân Anh cũng có mặt ở đó.

“Khi nào nhà em làm bánh đậu đỏ?”

Tống Vân Chi hỏi Điền Tú Quyên.

“Không phải cối xay đá hỏng rồi sao? Chắc phải chờ thêm mấy ngày nữa...”

Cối xay bột ở đại đội đã hỏng mấy ngày nay, còn Chu Tứ Hải đã xay hạt kê và bột gạo trước khi cối xay bị bỏng.

Tống Vân Chi đã xay bột gạo, nhưng mãi vẫn chưa làm bánh đậu đỏ.

Nhà nhiều người, lớn nhỏ đều thích ăn, làm bánh sớm quá, mà mấy ngày nữa mới ăn, bình thường mọi người đều kéo dài thời gian rồi mới làm bánh đậu đỏ.

“Vân Chi, để lại một ít nhân đậu đỏ, đến lúc đó mẹ sẽ làm một ít bánh gạo.”

Bánh bạo và bánh nhân đậu đỏ sử dụng cùng một nguyên liệu, nhưng hầu hết mọi người đều ngại làm.

Tống Vân Chi nghe vậy thì vui vẻ: “Mấy ngày nay lão tam nhà con ồn ào đòi ăn bánh gạo, lần này coi như thỏa mãn cơn thèm của anh ấy.”

Vương Xuân Anh ở trong nhà không nói gì nữa, nhiều con trai đương nhiên có nhiều cháu trai, cháu gái, bên cạnh cũng có không ít họ hàng, trong nhà nấu món gì đó ngon, mỗi người một phần, hai vợ chồng già bọn họ làm có thể ăn vài bữa cũng không tệ.

Điền Tú Quyên nhìn thoáng qua biểu cảm trên mặt chị dâu hai, sau đó thu hồi ánh mắt, ở bên ngoài một lúc lại đi vào phòng.

Khi Điền Tú Quyên vào nhà, Vương Xuân Anh đã rửa tay, Chu Vĩnh Huy đang trải chăn bông.

Ba chậu bột hạt kê vàng tươi, ít cũng phải một trăm cân.

Lúc này, Tống Vân Chi đi vào, “Mẹ, số đường còn thừa mẹ đưa cho con nhé, con tính để dành.”

Một gói đường có giá hai đồng, một chậu nhân đậu đỏ dùng hai túi đường.

Chỉ hai đồng nhưng Tống Vân Chi vẫn không muốn tiêu.

Vương Xuân Anh có thể nói gì ngoài đồng ý, Chu Vĩnh Huy đi xuống rửa tay, thấy không còn việc gì để làm thì ngồi với Điền Tú Quyên một lúc rồi đi về nhà.

Ngày hôm sau, bột hạt kê được xay xong, Điền Tú Quyên đến sân trước làm bánh đậu đỏ với mọi người.

Từ buổi sáng đến chiều tối, sáu đến bảy người phụ nữ cùng nhau làm việc.

Trước khi đi, Vương Xuân Anh đưa cho mỗi người hai mươi chiếc bánh đậu đỏ và một cái bánh gạo.

Không đợi Điền Tú Quyên về nhà thì Chu Vĩnh Huy đã đến đón.

Sau khi cầm đồ trong tay cô, hai vợ chồng lần lượt đi vào viện.

Mấy ngày sau, nhà Điền Tú Quyên vo gạo, hai vợ chồng không nhờ ai giúp đỡ.

Chỉ có hai mươi cân hạt kê, nếu tìm người giúp còn phải mời bữa cơm, không bằng cứ làm từ từ.

Hai người làm cũng không chán, gói bánh từ từ, dùng thời gian nửa ngày gói xong bánh.

Hấp bánh xong, Điền Tú Quyên bảo Chu Vĩnh Huy cầm một đĩa đến sân trước, rồi đưa cho mấy nhà Triệu Tu Liên, mỗi nhà một ít.

Mấy ngày sau nhà Tống Vân Chi làm bánh đậu đỏ, Điền Tú Quyên đến giúp đỡ, nhưng lúc về, mọi người đều về tay không.

Không phải do nhà chị ta kém mà là chuyện xảy ra khiến mọi người không vui.

Bình thường, khi không giao lưu với nhau thì ai cũng có vẻ tốt, khi tiếp xúc rồi thì dần dần nhận ra là người như thế nào.

Được vài ngày, Tống Vân Chi mang hạt kê đến nhà Điền Tú Quyên để đổi lấy ngô.

Đại đội có cối xay, xay bột ngô cũng không mất bao nhiêu tiền.

Nếu thay Tống Vân Chi thành Điền Tú Quyên thì nhà cô sẽ phải tự giả tiền để xay bột ngô.

Ai mà không tính toán tỉ mỉ cho cuộc sống, Tống Vân Chi khiêng nửa túi gạo kê đến nhà Vương Xuân Anh.

“Chị dâu hai sao vậy? Xay mười cân một chỉ tốn hai đồng...”

Chu Vĩnh Huy khua tay ra hiệu, ý bảo chị ta chính là loại người như vậy.

Một lúc sau Tống Vân Chi đi ra cửa, vui vẻ ra mặt khiến Điền Tú Quyên không nói nên lời.