Chương 19: Từng giọt mồ hôi rơi xuống ngực cô

Nguyên cây dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn đi vào đường đi, chạm đến hoa tâm khiến nó không ngừng run rẩy.

“A…”

Có chút không chịu nổi, cơ thể không khỏi bị đẩy lên trên.

Dươиɠ ѵậŧ hơi rút ra một đoạn, ngay lập tức khiến cô dễ chịu hơn nhiều.

Eo được đẩy về phía trước, qυყ đầυ ra vào trong tiểu huyệt.

Đường đi hẹp hòi khúc khuỷu, trong vách tường như có thứ gì đó hút vào, làm dươиɠ ѵậŧ rất khó di chuyển…

Mỗi lần dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra, mỗi lần dươиɠ ѵậŧ đẩy vào lại khiến bụng nhỏ hơi nhô lên.

Điền Tú Quyên thở dốc, bị từng đợt du͙© vọиɠ vùi lấp, cơ thể dần dần mềm nhũn, lý trí trở nên mơ hồ.

“A, không cần, nhanh quá, không…”

Ý thức của Điền Tú Quyên dần trở nên hỗn loạn, bắt đầu nói những câu vô nghĩa, Chu Vĩnh Huy nghe thấy lời cô nói, càng thêm dùng sức.

Cánh tay cường tráng đầy cơ bắp tràn ngập sức sống, cơ bụng tám múi lộ ra, siết chặt lại, hung hăng đẩy vào tiểu bức.

Chu Vĩnh Huy phát hiện, bản thân hận không thể cắm vào tiểu bức như ăn cơm, loại cảm giác này rất kì diệu, hơn nữa còn có chút nghiện!

Không đợi tước vũ khí thu binh, vừa mới cắm mười mấy phút, giọng nói của Chu Tứ Hải từ bên ngoài truyền đến, Chu Vĩnh Huy giật mình, dươиɠ ѵậŧ nháy mắt héo rũ.

Điền Tú Quyên vội vàng lên tiếng, xấu hổ dùng chăn che lại cơ thể, Chu Vĩnh Huy đứng dậy rửa sạch dươиɠ ѵậŧ, bưng một chậu nước đặt lên giường sưởi, sau đó mới mặc quần áo đi ra ngoài.

Chu Tứ Hải gọi Chu Vĩnh Huy đến đại đội làm việc, anh đi vào nhà nói với vợ nhỏ của mình, sau đó hai cha con rời đi.

Điền Tú Quyên uể oải, hơn 6 giờ mới dậy, thong thả dọn nhà xong rồi nấu cơm, Chu Vĩnh Huy nói hơn 8 giờ anh có thể trở về.

Làm bánh nướng, đậu khô hầm, bỏ thêm một ít cà tím vào đó.

Sau khí nấu cơm xong, Điền Tú Quyên quét sân.

“Tú Quyên, em chăm chỉ thật đấy!”

Điền Tú Quyên đang quét sân, Triệu Thu Liên mỉm cười đi tới.

“Chị dâu, em chỉ quét sân thôi, sao có thể chăm chỉ được?”

Triệu Thu Liên mỉm cười không nói gì, một lúc sau đi tới bên cạnh Điền Tú Quyên.

“Vợ của cậu ba có đến nhà em không?”

Điền Tú Quyên lắc đầu: “Chị dâu, mấy ngày ngay em không nhìn thấy chị ấy, em cũng không đến nhà chị ấy…”

Triệu Thu Liên cũng xấu hổ đến đó, nhưng không đi sẽ không hỏi thăm được tình huống.

“Nếu không hai chúng ta cùng nhau đến nhà cô ấy?”

Điền Tú Quyên nhìn cửa phòng đóng chặt: “Chị dâu, nhà em đến đại đội làm việc còn chưa trở về, em đi không tốt lắm?”

Triệu Thu Liên cười: “Cũng đúng, mấy người đó đi kiếm tiền mệt muốn chết, mấy người ở nhà phải nấu cơm dọn dẹp…”

Điền Tú Quyên không đi, Triệu Thu Liên cũng không đi, chủ yếu là đi một mình rất xấu hổ, không biết phải khuyên Đỗ Thục Lan như thế nào.

Nói xong hai người đi vào phòng, một lúc sau Điền Tú Quyên tới.

“Hai người còn chưa hòa giải sao?”

Nếu Đỗ Thục Lan làm hòa với Chu Vĩnh Cường thì đã sớm đi ra ngoài từ lâu rồi.

Triệu Thu Liên: “Không rõ lắm, cô không đi đến nhà cô ấy sao?”

Tống Vân Chi: “Không đi, em còn tưởng hai người đến đó rồi!”

Hai ngày nay Đỗ Thục Lan không đi đâu, ở nhà tức giận với Chu Vĩnh Cường, hai vợ chồng không ai nhìn mặt ai.

“Cũng không thể trách Thục Lan giận được, nếu chị là cô ấy có khi còn tức giận hơn, chuyện này xảy ra với bất kì ai thì cũng không hề dễ chịu…”

Điền Tú Quyên nghe Tống Vân Chi cùng Triệu Thu Liên tán gẫu, không có xen vào.

Chị em dâu hai người đang nói chuyện phiếm thì Chu Vĩnh Huy trở về.

Điền Tú Quyên đi ra ngoài đón, ở bên ngoài cửa lau sạch bụi bẩn trên người anh.

……