- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai
- Chương 7
Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai
Chương 7
Dư Tễ Đan kéo Lý Mính Hưu từ trong mưa vào nhà.
Vừa vào cửa, cô liền chạy đến phòng tắm, trước tiên rửa bùn đất trên chân mình.
Một Lý Mính Hưu vốn đẹp trai chói lóa, bây giờ cũng thành một con gà nhúng nước, tội nghiệp đứng ở cửa.
Dư Tễ Đan vừa lau mặt vừa đi đến, cau mày: “Anh rốt cuộc vì cái gì mà không trở về nhà? Cho dù có thâm thù đại hận hay lý do gì khó nói, đã là người trong nhà có cái gì không thể cùng nhau chia sẻ đâu?”
“Tôi không có gia đình.” Ngữ khí của Lý Mính Hưu rõ ràng, bình ổn, giống như chuyện đang nói chẳng một chút liên quan gì đến anh. “Mẹ tôi đã qua đời mười mấy năm rồi, mà ba tôi…”
Anh ngừng lại một chút, không sao cả mà cười: “Ông ấy đại khái cảm thấy tôi không thuốc nào cứu được, cho nên nhiều năm trước đã cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ.”
Dư Tễ Đan đương nhiên không biết “không thuốc nào chữa được” trong miệng anh, nguyên nhân lại chính là cô. Cô chỉ cho rằng đây là vì chuyện Lý Mính Hưu bị bỏ tù.
Đúng là không có mấy ai chấp nhận được chuyện con mình liên can đến pháp luật, còn bị bỏ tù, nhưng cứ như vậy đoạn tuyệt quan hệ cha con cũng không khỏi có chút quá mức nóng vội.
Nhưng đây là chuyện riêng nhà người ta, không tới phiên cô xía vào bàn luận. Tuy rằng cô đem anh về nhà, nhưng nguyên nhân đơn giản chỉ là sợ anh cảm thấy nhân tình lạnh lẽo mà tiếp tục phạm tội. Cô đối với phần tử nguy hiểm như Lý Mính Hưu này vẫn rất cảnh giác.
Dư Tễ Đan trên dưới đánh giá Lý Mính Hưu vài lần. Cuối cùng, bởi vì người anh nhỏ nước ướt cả sàn nhà, cô mới nói: “Anh như vậy không được, trước tiên hãy đi
tắm đi!”
Ánh mắt nóng rực của Lý Mính Hưu vẫn luôn chăm chú nhìn Dư Tễ Đan.
Dư Tễ Đan bị anh nhìn đến mất kiên nhẫn: "Nếu anh không muốn nghe lời tôi, vậy thì mời anh ra khỏi cửa!”
Giọng nói chưa rơi xuống, Lý Mính Hưu liền theo lời cô hướng về phòng tắm mà đi.
Thấy anh đi vào phòng tắm, Dư Tễ Đan đột
nhiên nhớ đến, trong phòng tắm đều là đồ dùng của cô…
Ít nhất, cô cũng không thể để anh dùng khăn tắm của cô được!
Dư Tễ Đan vội vàng chạy về phòng ngủ, ngồi xuống lục lọi trong tủ quần áo.
Khăn lông mới ơi~~
Mày đang ở nơi nào?
Chờ đến khi cô vất vả tìm được khăn lông mới, còn chưa kịp nghiêm chỉnh đứng lên, cửa phòng ngủ đã mở ra…
Dư Tễ Đan vừa ngẩng đầu, lập tức kêu một tiếng “A~~”, đồng thời đặt mông ngồi xuống sàn nhà.
Dùng khăn lông trong tay bịt kín hai mắt.
“Xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi em có khăn lông mới hay không, nếu không tôi chỉ có thể dùng cái của em.”
Trong giọng nói của anh mang theo ý cười, ngoài miệng tuy rằng anh nói “Xin lỗi”, nhưng Dư Tễ Đan không nghe ra một chút ý tứ xin lỗi nào!
Thanh âm của Dư Tễ Đan từ trong khăn rầu rĩ truyền ra:
“Anh ra ngoài đi, vào phòng tắm chờ tôi!”
***
Phòng tắm truyền đến tiếng nước nho nhỏ.
Dư Tễ Đan cầm khăn lông chậm rãi đi đến.
Tiếng nước đột nhiên ngừng.
Cửa phòng mở ra một nửa từ bên trong…
Dư Tễ Đan ngây người.
Ánh mắt cô hình như tự mình có chủ kiến, không màng đến lý trí kháng nghị, không kiêng kị gì quét một vòng trên thân thể đối phương:
Từ chiếc cổ thẳng tắp đến bả vai rộng lớn, lại đến vòm ngực rộng lớn đến vòng eo thon chắc, cùng với~~~
Nơi phồng lên dưới eo.
Lúc ánh mắt chạm đến nơi này vừa hay cô rốt cuộc khống chế được ánh mắt mình.
Tuy rằng ánh mắt mãnh liệt muốn thưởng thức chân thon dài đó, Dư Tễ Đan đã kịp khống chế nó.
Cô không chế ánh mắt bướng bỉnh khi nãy đi ngược một vòng ngắm nhìn những nơi ban nãy nó đi qua.
Bất luận là cổ, vai, ngực, eo…Mỗi đường cong trên người đối phương đều vô cùng hoàn mỹ cùng với làn da màu lúa mạch khỏe mạnh phát ra hơi thở nam tính đặc trưng của đàn ông trưởng thành.
Thật xứng đáng với gương mặt kia.
Nếu nói anh có dáng người mẫu, đó là đang khinh thường anh nha!
Chỉ có cơ thể điêu khắc thời Phục Hưng mới có cơ hội cùng anh đo đếm.
Ngay lúc này, anh cười như không cười: “Tễ Đan”
Dư Tễ Đan giật mình.
Mẹ nó, gọi tên cô như vậy, quả thực là phạm quy!!!
“Nếu em xem đủ rồi, có thể đưa khăn lông cho tôi chưa?”
***
Tiếng nước trong phòng tắm hòa cùng tiếng mưa bên ngoài hòa thành một khúc nhạc triền miên.
Dư Tễ Đan ngơ ngác ngồi trên sô pha ngoài phòng khách.
Cô càng thêm hối hận khi đã đem anh về nhà…
Đúng là thời đại nam sắc.
Không nghĩ tới người chính trực như cô cũng trúng “Mỹ nam kế”!
Tốt lắm!
Cô thừa nhận, “Mỹ nam” này không phải dạng tầm thường…
Dư Tễ Đan cầm điện thoại trên bàn trà, cô phải nghĩ cách đưa Lý Minh Hưu đến trạm cứu trợ, hoặc là đồn công an, tóm lại không thể anh ở lại nhà cô.
Nối máy đến trạm cứu trợ, cô vừa nói rõ ràng ý đồ của mình…
“Thì ra là cựu đội trưởng đội cảnh sát hình sự, chúng tôi biết cô khó xử, nhưng mà cô cũng biết chúng tôi…”
“Nửa đêm, mưa lại lớn như vậy, nửa giờ trước ở phía đông lại mất điện, chúng tôi hiện tại bận tối mày tối mặt, thực sự không thể cử người tới!”
Dư Tễ Đan “… Các cậu vất vả rồi.”
Dư Tễ Đan còn tưởng có thể đem Lý Minh Hưu tiễn đi, nhưng hiện tại…
Sao lại đột nhiên mất điện?
Chắc là mưa to gây ra rồi, ngày mai đồn công an cũng sẽ bận cho xem…
Dư Tễ Đan vừa kết thúc cuộc gọi chưa đầy một phút, Dư Giang Nguyệt đã gọi đến.
“Chị!” Dư Giang Nguyệt hô tô gọi nhỏ “Mẹ nó, chị biết Đông Đô mất điện không?”
“Vừa mới biết, sao vậy?”
“Mẹ nó aaaaa,” âm điệu Dư Giang Nguyệt càng cao, “Em đang xem trận bóng, bên kia đang tiến công vào vùng cấm, đột nhiên mất điện, rốt cuộc tình hình thế nào, em thật sốt ruột! Thật muốn nổi điên!!!”
Dư Tễ Đan nở nụ cười: “Dùng điện thoại lên mạng xem phát sóng trực tiếp đi!”
“…” Dư Giang Nguyệt bừng tỉnh, “Ừ ha, có thể xem bằng di động… Nhà chị cũng ở phía đông, không mất điện sao?”
Dư Tễ Đan đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, tuy rằng đa số các gia đình đều đã tắt đèn đi ngủ, nhưng cũng còn một số nhà mở đèn.
“Không, toàn bộ tiểu khu đều chưa bị mất.”
“Mẹ nó, không phải chứ?”
Dư Giang Nguyệt trấn an Dư Tễ Đan: “Em biết chị bị nóng sẽ không ngủ được, may mắn tiểu khu chưa mất điện, chị có thể mở điều hòa an ổn ngủ rồi!”
Sau đó cô ấy liền đổi chủ đề, cười hì hì: “Ngủ ngon khôi phục nhan sắc, hai ngày này cố gắng bù đắp tinh thần, cuối tuần có thể đi gặp anh trai đẹp trắng trẻo tiểu Hứa rồi!”
Dư Tễ Đan ngây ngốc “… sao?”
“Ba em còn chưa nói sao?” Dư Giang Nguyệt nói, “Hôm nay ông ấy ra ngoài gặp được mẹ Tiểu Hứa, hai vị lão nhân gia định cho hai người cuối tuần gặp mặt…”
Cuối tuần…
Không phải là hai ngày nữa sao?
“Tiểu Hứa thật sự là một soái ca nha!” Dư Giang Nguyệt hưng phấn chép miệng “Chị, đều già cả rồi, cần phải biết nắm bắt cơ hội!”
Dư Tễ Đan “…”
Loại cảm giác này cũng thật kỳ quái.
Cây vạn tuế già nua không người theo đuổi bỗng chốc nở hoa sao? Vừa nở đã ra tận hai đóa?
La Đông Lỗi cùng Tiểu Hứa, Dư Tễ Đan nở nụ cười, tuy rằng chưa đâu vào đâu cả, nhưng cô cũng có người theo đuổi nha!
***
Lý Mính Hưu từ phòng tắm đi đến phòng khách, rơi vào mắt anh là nụ cười của Tễ Đan.
Bàn tay đang lau tóc cũng ngừng lại.
Nụ cười này, là cho anh sao?
Là vì nghĩ đến anh sao?
Nghe tiếng động, Dư Tễ Đan quay đầu.
Nụ cười của cô ngay lập tực cứng lại, giây tiếp theo, lập tức biến mất không còn bóng dáng.
Lý Mính Hưu “…”
Quả nhiên không phải cho anh…
Lại tự mình đa tình rồi…
“Cái kia…” Lý Minh Hưu nhẹ giọng hỏi “Nhà em có cồn với băng vải không?”
Dư Tễ Đan nhíu mày.
Lý Mính Hưu vươn một bàn tay ra, máu tươi trong lòng bàn tay cực kỳ chói mắt.
Dư Tễ Đan lập tức đứng lên: “Làm sao lại bị như vậy?”
Cô theo thói quen kéo ngăn tủ TV tìm hộp y tế, ra lệnh: “Ngồi xuống”
Lý Mính Hưu đặt khăn lông lên bàn trà, ngồi xuống sô pha.
Dư Tễ Đan ngồi bên cạnh anh, kéo bàn tay bị thương qua, vết thương thật sâu, Dư Tễ Đan nhẹ nhàng xoa bóp miệng vết thương một chút, có thể nhìn thấy cả mô thịt bên trong.
Cô còn tưởng anh ở trong mưa không cẩn thận bị thương, hiện tại xem ra không phải như vậy, đây là bị vũ khí sắt bén gây thương tích, hơn nữa là một dao hạ xuống không chút do sự.
Dư Tễ Đan hỏi: “Làm sao lại bị như vậy?”
Lý Mính Hưu nhìn cô không chớp mắt.
Dư Tễ Đan mở hộp y tế, cầm lấy miếng bông gòn đổ chút thuốc sát trùng, cô thổi thổi miệng vết thương còn đọng vết máu.
“Sẽ rất đau, anh cố chịu một chút.” Nói xong cô liền đem miếng bông lau qua vết thương.
Lý Mính Hưu ngay cả một cái nhíu mày cũng không có. Tất cả đều không đau bằng cô cùng người khác cười nói đi qua trước mặt, khoảnh khắc ấy chính là cảm giác
tê tâm liệt phế…
Anh chăm chú nhìn sườn mặt Dư Tễ Đan.
Cô đem miệng vết thương sát trùng kỹ lưỡng, sau lại thuần thục quấn băng gạc, động tác mau nhẹ, đôi lúc còn nhẹ nhàng thổi khí.
Ánh mắt anh chậm rãi dịch chuyển…
Cô mặc quần áo ở nhà vừa dày vừa kín!
Chỉ có thể qua cổ áo nhìn đến bả vai như ẩn như hiện, lại trắng mềm, không biết cảm giác khi chạm vào có giống như lúc trước...
Chấp niệm.
So với khát vọng còn cao hơn một tầng.
Anh đối với cô chính là chấp niệm.
Dư Tễ Đan mau chóng băng bó xong, đang thắt nơ ở mu bàn tay anh.
Nếu có thể khiến Tễ Đan bên cạnh cả đời….
Anh tình nguyện mỗi ngày tự đâm hai nhát dao như thế, chỉ đổi lại một lần cô vì mình mà băng bó cũng được…
***
“Về sau anh cầm dao cẩn thận một chút!”
Dư Tễ Đan nghe được anh giải thích: Lúc tìm dầu gội đầu trong phòng tắm không cẩn thận bị dao nhỏ cắt phải.
“Tôi đã gọi cho trạm cứu trợ, bọn họ hiện tại không có cách nào tới đây, tối nay anh ngủ tạm ở phòng khách đi, ngày mai tôi lại đi hỏi một chút.”
Dư Tễ Đan thu dọn xong hộp y tế, đóng nắp.
Phòng khách bỗng tối như mực.
Dư Tễ Đan lập tức mở đèn pin của di động, chạy đến cửa sổ nhìn.
Trong ngoài
tiểu khu một mảnh tối đen.
Hết mưa rồi.
Điện cũng mất…
***
Dư Tễ Đan nằm trên giường trằn trọc.
Cô đã sớm thoát áo ngoài vứt trên sàn nhà.
Nhưng áo hai dây thoải mái cũng không chống lại được cái nóng bức của ngày hè.
Mất điện thì mất đi, nhưng vì cái gì mưa cũng ngừng? Sau mưa, không khí ngược lại càng trở nên nóng bức.
Dư Tễ Đan nửa sống nửa chết, nửa mê nửa tỉnh.
Ác mộng lại bám theo cô, giấc ngủ thoáng chốc trở nên thật khó khăn…
Đang lúc cô mơ mơ màng màng, giống như có thân ảnh đầy cửa đi vào.
Là ai…
Lý Mính Hưu sao?
Rõ ràng cô đã khóa cửa rồi…
Thân ảnh kia nhẹ nhàng đi đến bên mép giường.
Cô tựa như có thể cảm giác được đôi tay ấm áp nâng đầu mình đặt trên một địa phương mềm mại, hẳn là đùi đi?
Sau đó, từng cơn gió nhỏ mát lạnh ập vào trước mặt.
Việc này so với đưa than ngày tuyết còn thoải mái hơn vài lần.
***
Cây quạt nhẹ nhàng đong đưa, như một bài hát ru ngủ dịu dàng đến lạ kỳ.
Ác mộng phút chốc trở thành hư không.
Gió mát lạnh đưa cô rơi vào mộng cảnh.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai
- Chương 7