La Đông Lỗi mặt khó hiểu, nhìn Dư Tễ Đan rồi lại nhìn Lý Mính Hưu.
Là một cảnh sát nhân dân, trước giờ đều là cậu đi thẩm vấn kẻ khác, có khi nào thì bị người khác thấm vấn ngược lại đây?
Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu, ánh mắt cũng mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Người đàn ông trước mặt này rốt cuộc muốn gì? Đến tột cùng thì anh nghĩ gì?
Không thể nghi ngờ, anh rất nguy hiểm!
Người từ trong tù ra đều là người nguy hiểm, bọn họ đối với tự do tuy xa lạ nhưng sự khát vọng, hơn nữa, đối với sự xa lánh của người bên ngoài khó tránh khỏi bị tổn thương.
Dư Tễ Đan không nghĩ đến việc kí©h thí©ɧ anh.
Làm một cảnh sát hình sự nhiều năm, cô tiếp xúc với quá nhiều phạm nhân rồi, mà phạm tội rồi tái diễn đã gặp qua không ít. Thậm chí có điều tra cho thấy, phạm nhân sau khi ra tù có tỷ lệ phạm tội lần nữa khá cao.
Thân là cảnh sát, cô đương nhiên muốn đem khả năng gây hại cho xã hội của phần tử nguy hiểm như Lý Mính Hưu hạ xuống thấp nhất.
Còn chuyện vì sao anh vẫn luôn đi theo cô, cho đến hiện tại cũng không còn quá quan trọng.
“Anh Lý, tôi nghĩ, lần trước tôi đã đưa đủ tiền để anh giải quyết vấn đề cơm nước trong khoảng thời gian ngắn. Ngày trước tôi bắt nhầm anh, tôi rất xin lỗi.”
Dư Tễ Đan đối với Lý Mính Hưu hơi cúi người: “Thực xin lỗi!”
La Đông Lỗi đứng bên cạnh càng cảm thấy hồ đồ.
Mười giây trôi qua, Dư Tễ Đan ngẩng đầu, mặt đầy chân thành nhìn Lý Mính Hưu: “Tâm tình sau mãn hạn tôi có thể hiểu được, đối với tất cả mọi việc đều không thể thích ứng, cảm giác thật chênh vênh. Cho nên tôi hi vọng anh mau về nhà đi, người nhà sẽ là cảng tránh gió, là cọng rơm cứu mạng anh, nếu thực sự có nỗi niềm khó nói anh có thể đến đồn công an hoặc trạm cứu trợ tìm kiếm sự trợ giúp. Tôi không phải là đối tượng tốt có thể giúp đỡ.”
Dư Tễ Đan nói xong, liền quay sang La Đông Lỗi đang nghệch mặt: “Chúng ta đi!”
Khóe mắt
Lý Mính Hưu giật giật mấy cái.
Sau đó, anh trơ mắt nhìn Dư Tễ Đan cùng La Đông Lỗi vừa cười vừa nói bước qua trước mặt.
Cô hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của anh.
Thậm chí một ánh mắt lướt qua cũng không muốn bố thí cho anh.
Lý Mính Hưu rõ ràng cảm nhận được thái dương giật giật vài cái~~
Anh thống khổ nhắm mắt lại.
Mới vừa rồi, bàn tay nắm chặt, đầu móng tay khảm vào lòng bàn tay.
Tiếng trò chuyện của Dư Tễ Đan cùng La Đông Lỗi ngày một xa.
Lý Minh Hưu lần nữa mở mắt.
Anh lặng lẽ thả lỏng bàn tay, máu từ lòng bàn tay cứ thế chảy xuống.
Đáng sợ nhất chính là, anh thế nhưng không cảm giác được chút đau đớn nào, bởi vì căn bản, nó không đáng nhắc đến!
***
Ban đầu La Đông Lỗi định mời Dư Tễ Đan ăn thịt nướng kiểu Hàn Quốc.
Nhưng thời điểm muốn đến quán BBQ, cậu lại đổi ý, ấp úng mở miệng:
“Sở phó…”
Dư Tễ Đan “Hả” một tiếng, “Sao vậy?”
“Hay là… hay là… tôi đưa cô về nhà trước, hoặc là chúng ta trực tiếp đến đồn công an đi! Tôi thực sự lo lắng cho sự an toàn của cô…” Mặt La Đông Lỗi đầy rối rắm, vươn tay chỉ về phía sau.
“Tên kia vẫn theo chúng ta nãy giờ!”
Dư Tễ Đan “…”
Cô đương nhiên biết!
Người đàn ông kia suốt một đường vẫn duy trì một khoảng cách tầm hai mươi mét, công khai theo sau bọn họ nha!
“Sở phó, tôi không biết hắn là ai, nhưng vừa rồi cô nói hắn đã từng vào tù, lại còn mới được phóng thích… Nghe đến mấy cái này, tôi không nghĩ có thể đùa được, hay là… Chúng ta báo án đi?”
Quán BBQ bọn họ muốn tới đã ở ngay trước mặt.
Dư Tễ Đan dừng bước chân, ánh mắt nghiêm khắc trừng La Đông Lỗi.
“Không việc gì, thẳng sống lưng lên!”
“Cậu là ai? Tôi là ai? Bản thân chúng ta chính là cảnh sát! Người anh ta nhắm đến chính là tôi, cậu sợ cái gì! Từ xưa đến giờ cũng chỉ có phạm nhân sợ cảnh sát, tôi chưa nghe cảnh sát sợ phạm nhân bao giờ!”
“…” La Đông Lỗi bất đắc dĩ nói, “Nhìn dáng vẻ của hắn thực sự rất dọa người, tôi sợ hắn có ý niệm không tốt với cô…”
“Sợ cái gì! Tôi hỏi cậu, anh ta có gì đáng sợ?” Dư Tễ Đan nói năng khí phách, “nếu anh ta dám có ý niệm không tốt với tôi, tôi sẽ dạy dỗ anh ta một trận!”
Wow! Dư Tễ Đan thật khí phách! Gương mặt La Đông Lỗi nháy mắt đổi ngay thành dáng vẻ nể phục.
Đương nhiên vẻ mặt nể phục của La Đông Lỗi lập tức rơi vào tầm mắt Lý Mính Hưu, miễn bàn là có bao nhiêu chói mắt.
Vừa lúc cơm chiều, quán BBQ chật như nêm cối, ngoài cửa thậm chí còn xếp một hàng dài.
Cũng may La Đông Lỗi đã đặt chỗ trước.
Nhưng khi cậu đang nhìn thấy vị trí của mình, trong nháy mắt, tâm đóng thành băng luôn rồi.
Đó là vị trí cạnh cửa sổ!
Vốn là vị trí tốt, nhưng hiện tại tình huống đặc thù…
Nhưng trừ bỏ chỗ này, trong tiệm không còn bàn nào trống.
Dư Tễ Đan không muốn lại làm phiền nhân viên phục vụ, càng không rảnh tìm quán khác ăn:
“Được, ngồi bàn này đi!”
La Đông Lỗi lần đầu tiên trong đời ăn thịt nướng… mà bị người ta dùng ánh mắt đầy địch ý giám thị.
Lý Mính Hưu không đi theo bọn họ vào quán BBQ, mà đứng dưới một tán cây ở ven đường.
Bộ quần áo đen cùng đêm tối hỗ trợ lẫn nhau.
Bên ngoài tiệm cơm treo rất nhiều đèn, nhuộm không gian trong vô vàn màu sắc, chiếu rọi trên gương mặt anh.
Lúc chân mày anh khẽ động, bóng đêm ảm đạm bỗng rực rỡ sắc màu…
Dư Tễ Đan làm bộ như không có việc gì, thậm chí còn hào phóng nướng giúp La Đông Lỗi mấy miếng thịt.
Nhưng kỳ thực cô vẫn đang trộm để mắt đến người bên ngoài…
Người ta bảo cái đẹp có thể thay cơm, nhưng người đàn ông kia lại khiến người ta khó có thể nuốt trôi cơm.
Không chỉ ảnh hưởng đến cô mà tất cả những người xung quanh đây cũng bị ảnh hưởng!
Mẹ nó, ai cũng nhìn anh, còn ăn thịt nướng cái nỗi gì!
Phía sau bàn cô có ba thiếu nữ, lại còn bông đùa:
“Trời ạ! Thật là đại soái ca nha! Độ phân giải màn hình điện thoại của mình không tốt, chụp không rõ lắm~~”
“Các cậu nhìn xem, có phải anh ấy đang nhìn tớ không? Hahaha…”
“Cậu đừng không biết xấu hổ như thế, hình như là đang đợi người nha”
“Không thể nào! Vì sao lại muốn đợi ở cửa, sao không vào ăn cùng nhau?”
Các bạn trẻ ríu rít bàn luận, âm thanh không dứt bên tai khiến cô chẳng còn muốn ăn nữa, giống như trước mặt cô chẳng có gì để ăn.
La Đông Lỗi thế nhưng vẫn rất vô tư ăn thịt nướng.
Dư Tễ Đan nhìn điện thoại, kinh ngạc: “Tối nay có mưa to?”
La Đông Lỗi đọc từng chữ, không rõ mà nói “Hai ngày nay đều mưa, nhưng mới chớm hè, rốt cuộc cũng mát mẻ được một chút, bằng không khắp người đều mồ hôi, chó nhà tôi lười nhác vận động, nóng đến nổi sảy.”
Dư Tễ Đan nhẹ nhàng cười.
Lý Mính Hưu đợi bên ngoài hơn hai giờ đồng hồ cuối cùng cũng cảm thấy viên mãn.
Vì nụ cười kia, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng cam tâm tình nguyện, chưa từng có ý định chối từ!
Chỉ có một chút không hoàn mỹ…
Chính là nụ cười đó không dành cho anh…
***
Ăn thịt nướng xong đã gần 10 giờ.
Lý Mính Hưu vẫn luôn đi theo.
La Đông Lỗi một đường hộ tống.
Tới tiểu khu, Dư Tễ Đan nói đã an toàn rồi, nhưng La Đông Lỗi khăng khăng muốn đưa cô đến cửa nhà.
Chính mắt thấy Dư Tễ Đan vào nhà, khóa cửa, La Đông Lỗi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi tiểu khu, La Đông Lỗi chưa đi được vài bước, liền nhìn thấy Lý Mính Hưu ngồi cạnh bồn cây, vài đóa hồng Nguyệt quý từ bên trong vươn ra chạm khẽ bên tai anh.
Nhìn qua tựa như đang thân mật hôn lên má anh vậy.
La Đông Lỗi thở dài.
Mẹ nó, cái thời đại chỉ nhìn mặt này, ngay đến cả một bông hoa nho nhỏ cũng coi trọng sắc đẹp.
La Đông Lỗi tuy là một cảnh sát, nhưng cậu cũng không có ý định đi trêu chọc loại người như Lý Mính Hưu.
Tục ngữ có câu, trọc đầu không sợ nắm tóc.
Huống chi…
Đối phương tuy rằng ngồi trên bồn hoa, nhưng khí thế lại giống như một đại ma vương từ trong truyện tranh bước ra.
La Đông Lỗi: không thể trêu vào, không thể trêu vào!
La Đông Lỗi vừa nhấc chân.
“Này, anh cảnh sát nhỏ!”
La Đông Lỗi dừng bước chân.
Trời giống như ngay lập tức sẽ mưa, gió đêm khẽ thổi.
Mà tiếng cười của đối phương liền phiêu đãng trong gió:
“Dư Tễ Đan là chốt an toàn của tôi.”
“Chỉ một lần này thôi đấy!”
***
Về đến nhà, Dư Tễ Đan lập tức đi vào phòng tắm rửa.
Nước ấm trong bồn tắm ôm lấy cả người cô.
Hai ngày gần đây cô không nghỉ ngơi tốt, một giấc ngủ cũng không được bao lâu. Cô thoải mái nằm trong bồn tắm, thả lỏng thần kinh vốn đang căng chặt.
Lúc cô bước ra khỏi bồn tắm, đã là một giờ sau.
Cửa sổ phòng đang khách mở ra.
Nghĩ đến trời sắp mưa, Dư Tễ Đan liền đi đến bên cửa sổ, định đóng cửa.
Đóng được một nửa, cô chợt ngây ngẩn cả người.
Bồn hoa dưới lầu rõ ràng có người ngồi.
Có thể là ai đây?
Dư Tễ Đan híp mắt nhìn, cẩn thận quan sát.
Giây tiếp theo liền cảm thấy bất lực.
Thế nhưng lại là cái tên âm hồn bất tán Lý Mính Hưu!
Dư Tễ Đan không một chút suy nghĩ đến việc để ý anh, trực tiếp đóng cửa sổ, kéo luôn cả màn lại.
Cô ngồi trên sô pha trong phòng khách xem TV.
Phim truyền hình chiếu được hơn nửa tập, mưa to liền giáng xuống, đúng như dự báo.
Tiếng mưa rơi lớn xôn xao ngoài cửa sổ như gõ vào màng nhĩ của cô.
Phim truyền hình đã chiếu hết.
Dư Tễ Đan tắt TV.
Ngồi trên sô pha suy nghĩ một chút, cô đứng lên, đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ vén một góc màn.
Màn mưa dày đặc che lấp cả đất trời.
Nhưng cô vẫn có thể loáng thoáng nhận ra dáng người ngồi trên bồn hoa.
Dư Tễ Đan nhăn mày.
Mưa lớn như vậy, vì cái gì anh còn chưa trở về nhà?
Là thực sự không có nhà để về sao?
Dư Tễ Đan buông màn. Mặc dù không có nhà để về, cô cũng đã cho anh tiền, cũng đã hướng dẫn anh vài điểm quan trọng, cũng không đến mức nhất quyết phải ăn vạ cô, một hai phải để cô cưu mang chứ?
Đúng thật cô là cảnh sát, cái nghề nghiệp mang theo sứ mệnh đặc biệt, nhưng mà cô đối với anh cũng coi là tận tình tận nghĩa rồi.
Dư Tễ Đan tắt đèn phòng khách, đi về phòng ngủ. Cô đọc sách trong chốc lát, sau đó tắt đèn.
Giữa mùa hè nóng bức hiếm lắm mới có được cơn mưa lớn thế này, mát lạnh, cuối cùng cô cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng không biết vì cớ gì, cô lăn qua lộn lại trên giường, trong lòng chẳng chút yên ổn.
“Đoàng!”
Một tiếng sét kinh thiên động địa.
Dư Tễ Đan đột nhiên ngồi dậy.
Phòng ngủ vốn tối đen như mực, vì một tia sét giáng xuống mà trở nên sáng trưng.
Dư Tễ Đan ở trên giường yên lặng ngồi vài phút.
Sau đó cô nhảy xuống giường, chạy đến phòng khách, “tách” một cái bật đèn.
***
Cho dù là giữa hè nóng bức, nhưng cơn mưa lớn kéo dài vẫn khiến cho người ta có cảm giác lạnh tận xương.
Miệng vết thương trong lòng bàn tay bị nước mưa xối ướt đẫm.
Đau không?
Có lẽ là có.
Nói không chừng tới sáng sớm mai, anh sẽ trở thành một bức tượng đá được điêu khắc nha!
Anh ngẩng đầu nhìn một ô cửa sổ, nước mưa rơi vào mắt anh.
Kỳ thực, được làm một cục đá dưới nhà Tễ Đan cũng không tệ.
Mãi đến khi ánh đèn sáng lên.
Lý Mính Hưu rốt cuộc thỏa mãn cười cười một cái,một nụ cười phát ra từ tận sâu trong tâm.
Tầm mắt anh từ ô cửa sổ chậm rãi chuyển đến bên dưới.
Cửa chính mở, bên trong có một chiếc ô như ẩn như hiện, dò xét tiền về phía bên này.