- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai
- Chương 3
Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai
Chương 3
Lúc Dư Tễ Đan rời khỏi cục cảnh sát, sương mù đã giăng kín lối về.
Từng tiếng côn trùng kêu nhỏ vụn truyền vào trong tai, màn sương trắng xóa của sáng sớm giấu đi tất cả các dấu vết, không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào.
Dư Tễ Đan xách theo một túi bánh bao nóng hầm hập, trong miệng còn ngậm một cái, đối với người thức trắng một đêm như cô thì bây giờ đang ăn cơm sáng hay ăn bữa khuya cô cũng không rõ nữa.
Mấy tòa nhà màu xanh trong tiểu khu nơi cô sống như hòa vào màn sương trắng, chỉ có thể xuyên qua cửa kính mơ hồ nhìn thấy vài điểm sáng le lói.
Về đến nhà, cô đã xong toàn bộ số bánh bao trong tay, đầu vừa chạm gối liền ngủ mất, nhiều năm công tác tại cục cảnh sát đã khiến cô quen với cuộc sống ngày đêm đảo lộn. Nếu gặp phải một vụ án khó, tại thời khắc quan trọng, hai ba ngày không ngủ là chuyện bình thường.
Cho nên lúc có thể nằm lên giường, cô sẽ ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. Cô quý trọng mỗi một giây phút có thể nghỉ ngơi, vì có thể giây phút tiếp theo điện thoại sẽ reo lên như đòi mạng, muốn cô đi phá án.
Hiện tại cũng như thế, thời gian cô có thể ngủ chưa đầy ba tiếng, một chút nữa cô lại phải đi làm.
Sợ cái gì, cái đó liền tới. Chuông điện thoại liên tục reo lên như cây kéo cắt đứt thời gian nghỉ ngơi của cô.
Tiếng chuông kiên trì vang lên vài lần, Dư Tễ Đan rốt cuộc mở được mí mắt trĩu nặng, mặt vô cảm với lấy điện thoại lên nghe, thanh âm hơi nghẹn: “Alo?”
Lọt vào tai là một tiếng gọi vô cùng kích động: “Chị!”
“…” Dư Tễ Đan khép lại đôi mắt.
Gọi cho cô chính là cô em họ nhà chú hai: Dư Giang Nguyệt.
Dư Giang Nguyệt nghe ra âm thanh mệt mỏi của cô, kinh ngạc một chút: “Chị, chị lại mới ngủ à?”
“Ừ”
“Trời ạ!” Dư Giang Nguyệt không còn gì để nói, “Không phải chị đã đổi công tác rồi hay
sao? Ở đồn công an mà cũng phải tăng ca suốt đêm như khi còn trong cục Hình sự sao? Tại sao? Sao lại như vậy? Lãnh đạo của chị vừa có thêm người mới liền tận lực mà dùng?”
“Này này, bất lịch sự quá rồi đấy!” Dư Tễ Đan bất mãn trở mình, thanh âm mang theo ngái ngủ “Nếu em nhất định muốn thay chị bất mãn, có thể dùng từ vắt kiệt sức lao động. Mà thực sự lãnh đạo không có “ép”, mặc kệ bị điều đi nơi nào, chị vẫn là một cảnh sát!”
Dư Giang Nguyệt biết nói lý lẽ với một người cuồng công việc như Dư Tễ Đan sẽ chẳng có kết quả, liền đổi đề tài: “Được rồi, cảnh sát Dư xinh đẹp, chị chừng nào đến gặp anh trai trắng trẻo mà ba em giới thiệu vậy?”
Dư Tễ Đan “…”
“Đêm qua em đi thăm ông bà, bà còn lôi kéo em dạy dỗ một hồi, nói em là em gái mà đến bây giờ còn chưa giúp chị tìm một ông chồng tốt…”
Dư Giang Nguyệt học theo điệu của bà nội: “Giang Nguyệt à, Tễ Đan của chúng ta bề ngoài xinh đẹp như thế, công việc cũng tốt, tại sao lớn như vậy còn chưa lập gia đình? Con mau đi khuyên nhủ nó đi, bảo nó lo lắng cho tuổi già của mình đi chứ! Tễ Đan của chúng ta nỗ lực công tác như vậy, quốc gia sao không cấp luôn cho nó một người chồng?”
Dư Tễ Đan “…”
“Chị, em đã cứu chị đó” Dư Giang Nguyệt lại đổi giọng “Nếu như quốc gia không vì chị tuyển chồng, với tư sắc của chị, tùy tiện tìm một người đàn ông nào đó gả cho cũng chính là giúp đỡ người nghèo nha! Giúp đỡ người nghèo nha!”
Dư Tễ Đan bị Dư Giang Nguyệt nói đến đau đầu, không thể tiếp tục ngủ, cầm lấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường nhìn một cái, cảm thấy mình ngủ cũng tương đối rồi, liền xoa xoa thái dương ngồi dậy.
Dư Giang Nguyệt còn lảm nhảm trong điện thoại “Đầu tiên, chị cần tìm một người đẹp trai, không cần đẹp đến quỷ thần sợ hãi, cùng chị xứng đôi vừa lứa là được.”
Dư Tễ Đan vặn vẹo lại “Đi đâu tìm người đẹp?”
“Anh trai trắng trẻo đó!” Dư Giang Nguyệt hưng phấn, trở lại chủ đề hôm nay “Em đã xem qua ảnh chụp, anh trai trắng trẻo đó lớn lên rất tuấn tú, trừ bỏ minh tinh trên truyền hình, em đảm bảo với chị, anh ấy chính là người đàn ông đẹp trai nhất chị từng gặp!”
Dư Giang Nguyệt nói những lời này lại làm Dư Tễ Đan nhớ tới một người.
Người đàn ông đêm qua bị cô bắt được kia...
Cô biết anh không có khả năng là phạm nhân của vụ cướp bóc liên hoàn, nhưng vô tình lại tóm được một kẻ cuồng theo dõi.
Ann ở trước bàn thẩm vấn thoải mái, hào phóng thừa nhận anh theo dõi cô.
Một người từng có tiền án theo dõi cô…
Nhưng không thể phủ nhận chính là, gương mặt anh cực kỳ tuấn tú, có thể so sánh với mấy bức tượng trong sách giáo khoa.
Đối lập với Lý Mính Hưu, cô đối với “anh trai trắng trẻo” trong miệng Dư Giang Nguyệt không có chút kỳ vọng nào: “Người đàn ông tốt nhất mà chị gặp à? Chắc chắn không có khả năng! Chị hôm qua vừa gặp một người từ đầu tới chân đều hoàn mỹ…”
“… Em muốn nhìn sao? Thật ngại quá, đồng chí Giang Nguyệt, chị cũng không tìm thấy anh ta, gặp lại sau, chị phải đi làm! Lêu lêu~~”, thành công gợi lên hứng thú của Dư Giang Nguyệt, Dư Tễ Đan cười xấu xa ngắt điện thoại.
***
Rửa mặt, chải đầu, trang điểm qua, Dư Tễ Đan vén rèm cửa sổ phòng khách, xuyên qua cửa kính, cô có thể nhìn thấy cỏ cây hoa lá trong khu xanh hóa dưới lầu được bao phủ một tầng hơi nước.
Sương mù ban đêm quả nhiên mang đến một trận mưa lớn đã lâu không gặp. Mọi người rốt cuộc có thể thoát khỏi cái l*иg hấp của mùa hè.
Cố ý thay giày, Dư Tễ Đan tới đẩy cửa tòa nhà, mưa liền tạt vào, giống như vô số chuỗi ngọc trai bị đứt, rơi xuống mặt đất.
Dư Tễ Đan nhanh tay che ô.
Trong mưa, thế giới rất mơ hồ, nhưng nước mưa lại tẩy sạch những chiếc áo lấm bẩn trên từng phiến lá, tán cây, khiến cho mọi thứ dường như lại trở nên rõ ràng hơn.
Người đi đường trong tiểu khu không nhiều lắm, so với thời gian trước đây Dư Tễ Đan ra khỏi cửa đã là trễ, nhưng đối với giờ đi làm bình thường thì vẫn còn sớm chán, huống chi hôm nay còn có mưa lớn.
Cô đội mưa đi qua ngã rẽ gần nhất, phóng ánh mắt nhìn lại, ở chỗ một gốc cây to thấy được một bóng người.
Đối phương như một bức tượng điêu khắc ngồi bên cạnh bồn hoa.
Dư Tễ Đan ngây ngẩn cả người.
Chỉ cần một cái bóng đã có thể làm cô lập tức nhớ đến tên của anh ta.
Có lẽ lớn lên quá mức hoàn mỹ liền có năng lực khiến cho người khác gặp một lần thì không thể quên được.
Là anh?
Theo dõi đến tận cửa nhà cô?
Trong vòng vài giây, Dư Tễ Đan nhanh chóng phỏng đoán ra vài lý do, cuối cùng cô dường như đã đưa ra được kết luận.
Cô chậm rãi nâng bước chân.
***
Lý Mính Hưu đột nhiên mở đôi mắt vốn đang nhắm nghiền.
Bởi vì mưa lớn mạnh mẽ tạt vào mặt anh, khó khăn lắm cô mới có thể nhìn rõ.
Đập vào mắt là một chiếc quần dài màu xanh nhạt, theo ống quần từng chút một hướng lên trên, anh thấy rõ người đang che dù. Tóc ngắn hơi ướt dán ở trên trán, còn có vài giọt nước chậm rãi trượt theo khuôn mặt cô, qua cổ rồi chui tọt vào trong cổ áo.
Giống như là đang... khıêυ khí©h anh: Hâm mộ tôi đi! Ghen ghét tôi đi! Khi anh còn đang tha thiết ước mơ thì tôi đã đi trước một bước mà chiếm dụng!
Lý Mính Hưu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi mắt Dư Tễ Đan.
Anh không dám ước lượng xem ánh mắt anh giờ đây nóng rực đến độ nào.
Đương nhiên Dư Tễ Đan cũng cảm nhận được.
Cô cười nhẹ nhàng, thanh âm bị át bởi tiếng mưa: “Sao anh không về nhà?”
Lý Mính Hưu sửng sốt.
Cô thế nhưng lại biết anh vẫn luôn chờ dưới lầu nhà cô?
Dư Tễ Đan nhìn nhìn ngực Lý Mính Hưu: “Bởi vì quần áo của anh!”
Một thân quần áo đen đơn giản cùng bộ đồ đêm qua giống nhau như đúc.
“Anh Lý, anh có chuyện gì khó xử sao?” Vừa nói, Dư Tễ Đan vừa lấy trong túi quần ra mấy tờ tiền màu đỏ, “Tôi biết anh mới ra ngục, để thích ứng xã hội phải cần một khoảng thời gian, tốt nhất anh nên tìm người nhà trợ giúp, nếu anh không tiện về nhà, cũng có thể đến đồn công an hay cục cảnh sát tìm cảnh sát, chỉ cần trong phạm vi có thể, chúng tôi đều sẽ tận lực giúp đỡ. Anh nhất định phải nhớ kĩ, có khó khăn liền tìm cảnh sát, bằng giá nào cũng đừng quay về con đường cũ.”
Bệnh nghề nghiệp nổi lên cùng với tinh thần trượng nghĩa, Dư Tễ Đan tận tình khuyên bảo cộng quan tâm Lý Mính Hưu một chút.
“Số tiền này anh cứ cầm phòng khi khẩn cấp, cũng đủ để anh tìm chỗ để ở tạm và ăn vài bữa cơm.”
Dư Tễ Đan một tay bung dù, một tay kéo tay Lý Mính Hưu, đem tiền nhét vào tay anh.
Nhét xong, Dư Tễ Đan vừa rút mấy đầu ngón tay ra, ngay lập tức, tay cô liền bị đối phương gắt gao nắm lấy.
Dư Tễ Đan khẽ nhíu mày, có chút nghiêm khắc nói: “Anh Lý!”
Tay bị Lý Mính Hưu cầm là tay phải, chỉ cần dịch lên trên một chút chính là nguyên nhân khiến cô phải rời khỏi cương vị kia, cánh tay này bị trọng thương, không thể dùng lực.
Vô số điều muốn nói bị kẹt trong cổ họng, cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Cánh tay của em, ổn không?”
Dư Tễ Đan: “Anh buông tay tôi ra trước đã!”
“Đêm qua em kêu đau.” Lý Mính Hưu phớt lờ thái độ bất mãn của cô, “Cánh tay em vẫn chưa khỏi hẳn có phải không? Hiện tại còn đau sao? Chúng ta đến bệnh viện!”
Dư Tễ Đan trừng mắt nhìn Lý Mính Hưu, gằn từng chữ “Bỏ ra!”
Lý Mính Hưu ngược lại càng dùng sức, như thể muốn nắm lấy tay cô cả đời “Đi bệnh viện!”
“Buông ra!” Dư Tễ Đan lập tức buông dù, tay trái nhanh chóng hướng về bên hông, không đợi cô chạm vào, anh đã dùng cánh tay khác chặn lại.
“Lại muốn dùng súng phải không?” Lý Minh Hưu tươi cười, trong màn mưa bụi bỗng rực rỡ lấp lánh, “Hôm qua là phá án, hôm nay em lại dùng súng, muốn chịu phạt?”
Dư Tễ Đan hai tay đều bị anh khống chế, cô tức giận cắn răng, liền muốn dùng chân đá.
Lúc cô vung chân, Lý Minh Hưu đứng lên, kịp thời tránh thoát cú đá đầu tiên.
Cú đá thứ hai trúng đùi anh, Lý Mính Hưu hứng trọn một đòn, anh liền khuỵu một gối xuống trước mặt cô.
Thời điểm cô muốn đá thêm một cú nữa, Lý Mính Hưu lại từ bên chân cô đứng lên, từ phía sau ôm lấy cô.
Tiếng anh trầm thấp quẩn quanh bên tai cô “Đi bệnh viện!”
“Anh đang chống đối người thi hành công vụ!”
“Em không mặc cảnh phục, không tính!”
Nói xong, Dư Tễ Đan đã bị Lý Minh Hưu chặn ngang bế lên.
“Anh chỉ muốn biết, đến cùng thì tình trạng cánh tay em là thế nào.”
“Liên quan gì đến anh!”
Cánh tay cô quàng chặt cổ anh, ngỡ có thể khiến đối phương buông cô ra.
Nhưng sau khi Lý Mính Hưu đi được vài bước, Dư Tễ Đan như bị nhấn nút tạm dừng.
Bởi vì anh nói “Nghe anh, Tễ Đan!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai
- Chương 3