Chương 17

Phản ứng đầu tiên của Dư Tễ Đan là sửng sốt.

Khuỷu tay đối phương ôm chặt cô, thậm chí một bàn tay giữ phía sau gáy cô.

Dư Tễ Đan kịp phản ứng lại, cô vừa mới mở miệng: “Anh làm…”

Chữ “sao” còn chưa kịp nói, thì bàn tay xoa gáy cô bỗng dùng sức, đem đầu cô ấn vào vòm ngực rắn chắc của anh.

“Uy!”

Rầu rĩ mà kêu một tiếng.

Dư Tễ Đan theo bản năng tự bảo vệ đưa hai tay ôm chặt eo anh, muốn dùng kỹ thuật vật lộn đẩy ngã anh.

Nhưng đối phương so với tưởng tượng của cô, hoặc là nói so với hình ảnh cô thấy ở cửa phòng tắm lúc trước… cường tráng hơn nhiều.

Một lần chưa thành.

Dư Tễ Đan đang chuẩn bị tiếp tục…

Tiếng bước chân liên tiếp đang hướng trên lầu mà chạy như bay đến.

Chỉ bằng giọng nói của cô ấy có thể so với âm thanh của cả một tiểu đoàn:

“Mẹ nó, tớ đương nhiên biết … Đúng đúng đúng, tớ cũng ở con phố kia, đang cùng bạn ăn thịt nướng… Mẹ nó! Ừ! Bọn tớ trơ mắt mà nhìn tuyết từ bầu trời rơi xuống, nhìn mà muốn trợn mắt!”

“Ai biết được! Hiện tại đã trở thành chuyện hot nhất trên mạng rồi, chẳng lẽ còn có thể là giả? Đúng là so với Đậu Nga còn oan hơn.”

“Sao có thể! Cậu là đồ ngốc à! Suy đoán đó chắc chắn là đúng, cậu nhìn xem xung quanh chúng ta, theo đuổi phụ nữ đều chỉ tặng hoa hồng, trang sức… cậu nhìn người khác xem …

“Đúng vậy, nhà giàu chính là nhà giàu, theo đuổi phụ nữ mà sáng tạo khác người như vậy, phong hoa tuyết nguyệt, cậu nhìn chúng ta xem! Thực tương phản! Phàm phu tục tử nha!”

“Này, đến nhà chị tôi rồi, gọi lại cho cậu sau.”

Mấy lời nói kia phát ra từ lúc đối phương tiến vào cửa tòa nhà, chờ đến lúc

Dư Tễ Đan có thể nghe rõ, cũng chỉ là mấy câu cuối cùng.

Không tốt!

Cực kỳ đề phòng!

“Chị! Chị Tễ Đan! Mau mở cửa cho em! Em phải kể chị nghe một việc rất ly kỳ, chị biết không? Thành phố chúng ta tháng tám có tuyết rơi…. ha ha ha… Cạch…”

Tiếng ‘ha’ cuối cùng biến thành một tiếng ‘cạch’.

Trời!

Cô nhìn thấy gì vậy?

Dư Giang Nguyệt há hốc miệng, lớn đến nỗi có thể bỏ lọt cả một quả táo!

Chị cô…

Bà chị cuồng công tác của cô…

Bà chị ế từ trong trứng nước của cô...

Cây vạn tuế già rốt cuộc cũng ra hoa, còn cùng một người đàn ông ôm ấp!

Hơn nữa còn ở ngay cửa!

Tay chị cô còn đặt trên eo đối phương!

Cô hít một hơi.

Đầu Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu ấn mạnh vào ngực, tuy rằng không nhìn thấy Dư Giang Nguyệt, nhưng tiếng “cạch” cùng tiếng hít khí lạnh, cô liền biết mình xong đời rồi.

“Anh mau thả tôi ra!”

Dư Tễ Đan rầu rĩ mà nói.

Lý Mính Hưu trăm cay ngàn đắng mới được ôm người anh thương nhớ đêm ngày, sao có thể dễ dàng buông tay?

Dư Giang Nguyệt chậm rãi bước tới, vẻ mặt tò mò:

“Chị… Hai người…”

Dư Giang Nguyệt nhìn hai người ôm chặt nhau, gãi gãi đầu, hắc hắc cười một tiếng: “Em…… Em tới không đúng lúc rồi phải không? Vậy thôi, em không quấy rầy hai người, hai người… tiếp tục đi…?”

Dư Giang Nguyệt không nói lời nào thì còn đỡ, cô ấy vừa nói, Dư Tễ Đan vừa tức lại vừa thẹn, lại lần nữa ôm lấy eo Lý Mính Hưu, không nói hai lời nâng chân đá qua…

Lý Mính Hưu sớm đoán được động tác Dư Tễ Đan, một bàn tay lập tức từ sau gáy dịch đến đùi cô…

Cảm giác vừa mềm vừa đàn hồi, làm anh lưu luyến đến suýt quên cả phản ứng.

Dư Tễ Đan âm thầm mắng: “Lưu manh!”

Một loạt động tác của bọn họ làm Dư Giang Nguyệt bên cạnh xem đến hoa cả mắt.

Tuy rằng Dư Tễ Đan chuyên nghiệp, động tác rất có trật tự, nhưng cửa thì nhỏ, hơn nữa Lý Mính Hưu là người quen, không phải phạm nhân, cô không thể ra tay tàn nhẫn, càng bực mình là ở chỗ trống duy nhất trong không gian nhỏ hẹp này lại có một Dư Giang Nguyệt đứng chắn, đúng là khó càng thêm khó.

Vì thế, hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, Dư Tễ Đan lựa chọn cá chết lưới rách…

Cùng lúc đó tay Lý Mính Hưu nâng eo Dư Tễ Đan, lực đạo từ bốn phương tám hướng cùng ập đến khiến hai người cùng nhau ngã khuỵu trên mặt đất.

Để cho Dư Tễ Đan tức giận chính là dù hai người bị quăng ngã trên mặt đất nhưng Lý Mính Hưu vẫn ôm chặt cô.

Lý Mính Hưu sợ Dư Tễ Đan bị thương.

Nhưng Dư Tễ Đan lại hiểu thành anh đang lợi dụng thời cơ sàm sỡ cô!

Dư Giang Nguyệt “Chậc chậc chậc” vài tiếng, nhìn hai người ‘nhiệt tình ôm nhau, cô ấy thậm chí còn nhường một bước: “Anh chị quay người lại là có thể vào nhà, không vào nhà ôm, một hai phải ôm ở cửa, còn dùng phong cách ‘360 độ’ để ôm, cái này gọi là tình thú nha, chậc chậc chậc…”

Dư Tễ Đan rốt cuộc đẩy được Lý Mính Hưu ra, đứng lên, vỗ vỗ người, nghe xong lời Dư Giang Nguyệt nói, trừng mắt một cái: “Em đang nói gì vậy!”

Lý Mính Hưu theo Dư Tễ Đan từ trên mặt đất đứng lên.

Từ nãy giờ chưa thấy được khuôn mặt Lý Mính Hưu, Dư Giang Nguyệt định nhìn xem thế nào, nhất thời lại trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào Lý Mính Hưu, qua khoảng hơn mười giây, mới nuốt nước miếng, hét lớn: “Anh… Anh… Anh là đại soái ca!”

Lý Mính Hưu: “…”

Anh hơi nhíu mày, đồng thời cúi đầu.

“Oa oa oa! Đại soái ca! Ha ha ha, là Đại soái ca!”

Lý Mính Hưu mơ hồ nhìn về phía Dư Tễ Đan.

“Chị Tễ Đan quả nhiên là gạt em! Còn nói cái gì không tìm thấy anh, còn nói hai người không quen biết gì đó…… Toàn! Là! Lừa! Người!! Ha ha ha…… Đại soái ca! Đúng là đại soái ca! Hừ! Dư Tễ Đan không nói với em quan hệ của hai người, cái đồ ích kỷ này, thế mà còn được gọi là cảnh sát nhân dân à… Đại soái ca là thuộc vào hàng bảo vật, chị sao có thể độc chiếm chứ! Đó là tội đáng muôn chết nha!”

“…” Dư Tễ Đan quả thực là mất mặt muốn chết, cô lập tức duỗi tay che miệng Dư Giang Nguyệt, “Câm miệng em lại! Em không nói, không ai nói em câm cả!”

Trăm triệu lần không nghĩ tới, ngay lúc này, Lý Mính Hưu lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Anh nguyện ý để mình cô ấy độc chiếm.”

Dư Tễ Đan: “…”

“A a a da gà của em…” Dư Giang Nguyệt hưng phấn mà dậm chân: “Đúng đúng đúng, chính là cái này! Vị giấm của tình yêu!”

Dư Tễ Đan cùng anh so chiêu khó tranh phần thắng, nhưng đối phó Dư Giang Nguyệt thì không như thế…

Hai giây sau, Dư Giang Nguyệt liền bị Dư Tễ Đan khóa tay, còn bị bịt cả miệng lại.

“Ngô ngô ngô…”

Dư Giang Nguyệt hiển nhiên còn muốn nói.

Lý Mính Hưu ý cười thêm sâu, vừa muốn tiếp tục nói chuyện, liền nhận được ánh mắt hình viên đạn từ Dư Tễ Đan.

“Anh cũng ngậm miệng lại!”

Lý Mính Hưu: “…”

Anh giơ một bàn tay lên, làm động tác “Kéo khóa”.

***

Dư Tễ Đan ném Dư Giang Nguyệt lên sô pha, đe dọa: “Em yên lặng cho chị! Còn dám nói bừa với Lý Mính Hưu lần nữa, chị liền ném em qua cửa sổ! Chị nói được làm được!”

“A” Dư Giang Nguyệt như bừng tỉnh, “Thì ra tên của Đại soái ca là Lý Mính Hưu!”

Dư Tễ Đan: “…”

Cô buồn bực mà đầu hàng.

Dư Giang Nguyệt! Thật hết thuốc chữa rồi!

Theo sau Dư Tễ Đan và Dư Giang Nguyệt, Lý Mính Hưu vậy mà tự nhiên bước vào nhà.

Càng thêm tự nhiên mà ở ngưỡng cửa đổi giày.

Toàn bộ quá trình đều bị Dư Giang Nguyệt nhìn thấy.

Dư Tễ Đan về phòng ngủ thay quần áo.

Lý Mính Hưu đi đến bên bàn ăn, từ trong túi “thực phẩm rác rưởi” Dư Tễ Đan mới mua từ cửa hàng tiện lợi chọn một chai nước trái cây, đưa đến trước mặt Dư Giang Nguyệt.

Từ trên xuống dưới, nghiễm nhiên chính là bộ dáng của ông chủ nhà.

Dư Giang Nguyệt sợ ngây người.

“Đại soái… Lý Mính Hưu.”

Ba tiếng “Đại soái ca” thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, Dư Giang Nguyệt vội vàng sửa miệng, trịnh trọng hỏi chuyện: “Anh là bạn trai của chị tôi sao?”

Lý Mính Hưu chớp chớp mắt, cầm chai nước trái cây trên bàn trà, nâng lên.

Giống như đang muốn nói: Cô biết rõ còn cố hỏi? Không thấy được tôi đang tiếp đón cô hay sao?

“Hai người…” Dư Giang Nguyệt nghĩ nghĩ, “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”

“Nhiều năm rồi.” Lý Mính Hưu vuốt ve cằm, hai mắt híp lại, tựa hồ đang hồi tưởng.

Cuối cùng anh nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời: “Tôi cũng không nhớ rõ lắm, chắc là tám chín năm gì đó.”

Dư Giang Nguyệt phun luôn một ngụm nước trái cây trong miệng.

“Tám tám tám tám…… Chín năm?”

Đây gọi là năm dài tháng rộng nè!

Sao trước nay không nghe Dư Tễ Đan nhắc tới?

“Tôi hỏi anh, anh muốn cưới chị ấy sao?”

Lý Mính Hưu không hề nghĩ ngợi, trả lời chắc chắn: “Đương nhiên.”

“Vậy anh sẽ cưới chị ấy sao?”

Lý Mính Hưu: “Đương nhiên!”

“Nhiều năm qua chị tôi thật sự quá vất vả, hai bác ra đi từ sớm, chỉ còn lại một mình chị ấy, sao lúc trước không ở bên cạnh chị ấy, để chị tôi luôn đơn thân lẻ bóng?”

Dư Giang nguyệt lại nói: “Đó là chuyện của hai người, tôi không muốn biết nguyên nhân. Nhưng là chị tôi mấy năm nay đối với chuyện tìm bạn trai đã phải chịu

rất nhiều ấm ức, rõ ràng xinh đẹp như vậy , công tác lại tốt, nhưng mọi người đều chướng mắt, mỗi người nhìn thấy chị ấy đều thối lui, bao nhiêu người ở sau lưng chị ấy chỉ chỉ trỏ trỏ nói này nói nọ? Nếu không ba tôi và ông bà cũng sẽ không giống hiện tại lo lắng đến nỗi ra mặt tìm người mai mối giúp chị ấy tìm một người đàn ông đáng tin cậy như vậy.”

Trong lúc lơ đãng, tay Lý Mính Hưu đã nắm chặt thành quyền.

Từng sợi gân xanh trên mu bàn tay anh

hiện lên rõ ràng.

Anh thật muốn tự mình giáo huấn những tên đã từng ức hϊếp Dư Tễ Đan như vậy...

Nhưng anh lại càng muốn giáo huấn chính mình hơn.

Anh mới là đầu sỏ gây nên tội.

Bởi vì anh muốn độc chiếm, anh sợ hãi… đối với Dư Tễ Đan, anh không dám có một phần vạn tâm lý thả lỏng hay nhờ vào may mắn...

Bởi vì có thể chỉ cần một phần vạn kia, cũng có thể lấy đi cả sinh mệnh của anh!

Nếu Dư Tễ Đan thích người khác…

Chỉ cần nghĩ đến thôi, toàn thân anh đã đổ mồ hôi lạnh.

Vì thế, Dư Tễ Đan không hiểu rõ tình huống, lại bị ép thừa nhận tất cả áp lực do anh tạo nên.

Cố Duyên Trăn đã từng nói, trong tình yêu thì không có gì gọi là vĩ đại cả...

Đúng vậy, Lý Mính Hưu cũng tán đồng quan điểm này.

Bởi vì, tình yêu vốn không vĩ đại, nó là ích kỷ!

***

Dư Tễ Đan thay quần áo xong, ra khỏi phòng ngủ liền nhìn thấy Lý Mính Hưu cùng Dư Giang Nguyệt đang ngồi trên sô pha như thể đang tâm sự...

“Làm sao vậy?” Dư Tễ Đan run run kéo góc áo, “Hai người muốn uống trà sao? Để tôi đi pha…”

Vừa nói Dư Tễ Đan vừa đi vào phòng bếp.

Lý Mính Hưu đứng lên, đi theo Dư Tễ Đan: “Để anh. Pha trà dễ bị bỏng.”

Hai người gần như là cùng nhau đi vào phòng bếp.

Dư Tễ Đan đem ấm trà rửa sạch sẽ, xoay người liền nhìn thấy Lý Mính Hưu đã lấy trà, đang chờ cô.

“Anh tránh ra.”

“Anh làm cho.”

“Không cần!”

“Anh làm cho!”

Dư Tễ Đan: “…”

Cuối cùng, ấm trà trong tay vẫn bị Lý Mính Hưu đoạt đi rồi.

Lý Mính Hưu ở phòng bếp chờ nước sôi pha trà, Dư Tễ Đan đi đến bàn ăn lấy một ít trái cây.

Cô cùng Dư Giang nguyệt cùng ngồi trên sô pha ăn trái cây.

Hai người vừa trò chuyện, vừa nhìn về phía phòng bếp…

Lý Mính Hưu ở trong phòng bếp bận rộn, chỉ thấy được cái bóng, cũng đã giống một bộ danh họa truyền lại cho đời sau.

Dư Giang Nguyệt đột nhiên không đầu không đuôi mà nói: “Anh ta cũng không tệ lắm.”

Dư Tễ Đan: “…?”

“Nếu chị có thể gả cho anh ta, cả nhà chúng ta đều yên tâm.”

Dư Tễ Đan gặm quả táo: “Em cũng không biết anh ấy đang làm gì, càng không hiểu quá khứ cùng tương lai của anh ấy, đã nghĩ đến việc gả chị cho anh ấy rồi sao?”

“Những cái đó em đúng là không biết, nhưng em biết chị theo anh ấy chắc chắn sẽ được yêu thương. Em nói này, chị à, hiện tại giới thượng lưu hỗn loạn, đàn ông không đáng tin có rất nhiều, à đúng rồi…… Chị đã nghe nói tối nay Bắc Kinh tuyết rơi chưa? Giữa tiết trời nóng bức, em còn sắp bị quay chín, lý gì lại có tuyết? Quả thực là khôi hài, nhất định là tên bại hoại nào đó mua vui cho phụ nữ, vừa thấy loại đàn ông này liền biết không đáng tin! Không bằng đại soái ca đáng tin cậy!”

Dư Giang Nguyệt vì giữ thể diện cho Lý Mính Hưu, liền nói hươu nói vượn một hồi, so với lúc nãy gọi điện thoại cho bạn dùng lý lẽ phản bác hoàn toàn tương phản.

Dư Tễ Đan: “…”

Cô phải nói thế nào với đứa em ngốc nhà cô đây? Rằng tên bại hoại trong miệng em ấy chính là Lý Mính Hưu, còn phụ nữ được mua vui kia chính là cô…

Hơn nữa, đàn ông đáng tin cùng đàn ông không đáng tin chính là một.