Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: windy

Giữa năm, giữa hè nóng bức, tiếng ve kêu râm ran.

Đại Lưu cùng Thẩm Mục lên núi lộc thăm Lâm Lục Kiêu, máy bay hạ cánh tại sân bay An Giang lúc tám giờ sáng.

Ngoài sân bay đương phố bằng phẳng, ánh mặt trời chiếu cao, mặt cỏ xanh đậm, hành khách kéo hành lý đi lại vội vàng.

Đại Lưu tháo kính đeo mắt xuống, nhìn chăm chú người đi đường lui tới, tầm mắt bị một mỹ nữ chân dài thu hút, “A Mục, có người đẹp.”

Thẩm Mục mặc kệ anh, tay ôm lấy cánh tay của anh ta, kéo người ra ngoài, “Đi thôi, Lục Kiêu ở cửa rồi.”

Lâm Lục Kiêu ở ngoài cửa sân bay, hai người vừa đi ra ngoài liền thấy trên đường có một chiếc xe jeep màu đen.

Người kia ngồi ở trong xe, cửa kính hơi mở ra, đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Thẩm Mục túm Đại Lưu đi qua, đứng ở trước cửa xe, Lâm Lục Kiêu nhận thấy có hai bóng người, ngẩng đầu, Thẩm Mục tựa vào mui xe cười, Đại Lưu hô một tiếng, “Kiêu gia ôi chao, ai, ôi!”

Lâm Lục Kiêu vẫn không có cảm xúc như cũ, khóe miệng cong cong, đem di động bỏ xuống, tay để lên tay lái, nghiêng đầu ý bảo bọn họ lên xe.

Thẩm Mục ngồi ở ghế trước.

Đại Lưu ngồi ở sau nghiên cứu xe của anh, bắc kí bj40, phối trí không dưới 12 vạn, “Nói thật, hồi đầu thấy đi Highlander kia, vẫn cảm thấy xe đó hợp với cậu. Nhưng mà cậu có thể mua Jeep Wrangler, xe kia thật đẹp, hôm trước xem người ta lấy đi tán gái, đẹp trai bùng nổ luôn.”

Lâm Lục Kiêu nổ xe máy, không cho là đúng khóe miệng nhếch nhẹ: “Không như cậu xa xỉ như vậy.”

Thẩm Mục: “Xe này của ai?”

Lâm Lục Kiêu liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, đánh tay lái, không chút để ý nói: “Của nhóc trong đội.”

Thẩm Mục: “Sớm nói bảo cậu không cần tới đón, cậu còn mượn xe người ta?”

Vừa nghe mượn xe, Đại Liêu cũng phá lệ giống như nhìn Lâm Lục Kiêu, cẩn thận ngẫm lại, Lâm Lục Kiêu rất ít mượn đồ, có lẽ là do tính cách cho phép, anh luôn luôn không thích mượn đồ người khác, nhớ tới trước đây, có lần nhà Đại Lưu đi chơi, vẫn còn là ngày đông giá rét, mấy đứa trẻ con ở phía sau sưởi ấm đùa nghịch, kết quả làm cháy một bên áo khoác của Lâm Lục Kiêu, âm dưới 10 độ còn chỉ mặc sơ mi chịu lạnh, Đại Lưu nói cho anh mượn áo.

Đánh chết cũng không chịu.

Ngày hôm sau liền bị cảm lạnh, đó là lần đầu tiên trong trí nhớ Lâm Lục Kiêu bị bệnh, trước đây thân thể lớn nhanh, có chút bệnh nhỏ cũng chịu khó nhịn qua, nhưng lần phát sốt đó ước chừng sốt cao bốn ngày cũng không giảm, sau đó cũng không thấy anh mượn đồ của ai nữa.

Từ đó, mấy người anh em liền biết người này lòng tự trọng quá mạnh mẽ.

Nhưng xe này thật cũng không tính là anh mượn.

Triệu Quốc biết anh xin phép muốn đi dạo một ngày, cố ý đem chìa khóa xe cho anh, để cho anh lái xe đi, thuận thiện bảo anh đưa chút đồ xuống cho mẹ ở An Giang.

Đại Lưu thổn thức: “Coi như cậu có thể, được được, vậy vài ngày lại thu nhận được em trai nhỏ rồi hả? Thành đại vương trên núi rồi hả?”

Lâm Lục Kiêu dừng xe chờ đèn đỏ, cười nhạo: “Thiếu điều hả.”

Năm giây sau.

Xe một lần nữa lên đường, Lâm Lục Kiêu quay vòng, đi đến nhà mẹ của Triệu Quốc đưa đồ.

Cha Triệu Quốc mất, một mình mẹ nuôi anh ta lớn, thi vào trường cao đẳng tốt nghiệp thành tích cũng không lý tưởng, sau nhập ngũ đi phòng cháy, trong nhà chỉ còn một người mẹ, làm việc ở một nhà xưởng nhỏ, lúc gặp Lâm Lục Kiêu rất nhiệt tình chào hỏi.

Lâm Lục Kiêu đưa đồ Triệu Việt gửi cho, một túi cực to.

Triệu Mẫn nhận lấy, nhiệt tình giữ bọn họ lại ăn cơm, Lâm Lục Kiêu khéo léo từ chối, lễ phép nói lời tạm biệt.

Triệu Mẫn hô giữ anh lại, “A Quốc ở trong đội vẫn nghe lời chứ?”

Lâm Lục Kiêu dừng lại, “Rất tốt, dì đừng lo lắng.”

“Nghe giọng nói, cháu không phải người địa phương?” Triệu Mẫn cực kì nhanh nhạy.

Lâm Lục Kiêu gật đầu, “Vâng.”

“Quê cháu ở đâu?”

“Phía Bắc.”

“Phía Bắc hả, thật xa, làm sao lại tới chỗ này? Rất nhớ nhà đi?”

Bóng dáng Lâm Lục Kiêu cao lớn, ngược sáng, ánh mắt Triệu Mẫn không tốt, hơi hơi híp, nhưng cũng nhìn ra được người đàn ông đang trầm mặc.

Nhớ nhà sao?

Có khỏe không.

Nhớ cô hả?

Cũng có khỏe không.

Sau cùng Triệu Mẫn nói: “Thôi ta cũng không chậm trễ cháu, mấy đứa chú ý an toàn, vất vả rồi.”

Lâm Lục Kiêu lễ phép bảo không cần tiễn.

Xoay người, liền thấy một cụ ông qua đường, nhìn bọn họ một cái, cao giọng nói: “Này, bà thím, con trai của bà về thăm bà hả?”

Triệu Mẫn cười, giải thích: “Con trai tôi đâu có bộ dáng đẹp trai như người ta, đây là đồng đội của con tôi, nhờ người tới tặng đồ, lần tới Quốc nhi trở về bảo nó qua thăm ông một chút, đỡ để ông nhận nhầm.”

Ông cụ nghe thế, đẩy kính lão cẩn thận khẽ nhìn, cảm thấy cũng không giống quá, “Đúng đúng đúng, cậu này đẹp trai, Triệu Quốc đen nhánh.”

Tuy là nói như vậy.

Nhưng Triệu Mẫn vừa nghe người khác nói con mình đen, không nhịn được phản bác lại: “Triệu Quốc nhà chúng tôi không phải là đen, gọi là khỏe mạnh! Ông không hiểu đừng nói nha.”

Lâm Lục Kiêu nghe xong.

Vừa đi về, vừa bất đắc dĩ cúi đầu cười cười.

Trong trí nhớ, mẹ của anh đoan trang đại lượng, cũng không cãi cọ với người ta, trước đây nghe người ta giáo huấn anh, mẹ cũng không từng vì anh mà nói lại như thế, bà là thục nữ hiền lương trong mắt người ta, bà ôn nhu đại lượng, hiểu lòng người.

Cũng không giống mẹ.

Mà trên đời mẹ phần lớn là giống Triệu Mẫn “Mồm miệng thẳng thắn”.



Ba người rất lâu không gặp.

Tìm một tiệm cơm ăn cơm, An Giang không lớn, lái xe nửa giờ có thể đi đến nội thành.

Lâm Lục Kiêu ngừng xe xong, Thẩm Mục cùng Đại Lưu đã gõ bàn đợi rồi.

Anh đi qua, kéo ghế ngồi xuống, “Ăn cái gì?”

Thẩm Mục: “Tùy tiện.”

Đại Lưu: “Nơi này có cá muối sao?”

Lâm Lục Kiêu ngồi ở trên ghế, dựa lưng vào, cúi đầu xem thực đơn, “Cậu cũng không sợ nghẹn chết.”

Thẩm Mục đυ.ng đυ.ng Đại Lưu, “Cho Lục Kiêu giữ lại chút tay nghề cho vợ hả? Người ta còn lấy vợ đấy.”

Đại Lưu ngượng ngùng, ấm ức: “Vậy lấy thịt giò dầm tương đi.”

Lâm Lục Kiêu liếc nhìn anh ta một cái, nở nụ cười, cảm thấy bộ dáng tiểu tử này quá buồn cười.

Chọn món xong, ba người dựa vào ghế nói chuyện phiếm.

“Thế nào, vẫn được chứ? Không khổ chứ?”

Lâm Lục Kiêu nở nụ cười, “Vẫn được.”

Khổ sao?

Thật là không khổ, so với ở trường quân đội trước kia, chút khổ ấy tính gì, nhiều lắm là điều kiện sinh hoạt kém hơn một chút, bởi vì ở vùng núi, nước ấm cung ứng trễ, có đôi khi sau khi huấn luyện mùa đông về hoặc là sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, không có nước ấm tắm rửa, lúc đó chỉ dùng nước lạnh giội từ đỉnh đầu xuống.

Ngược lại còn sửa không ít tật xấu.

Anh kì thật vẫn hút thuốc, trước kia hận không lấy ra được, giờ vào lúc đó, cơ bản liền tới cửa hút thuốc.

Hiện tại thật có thể nhịn một ngày không đυ.ng tới điếu nào.

Có đôi khi thật sự nghĩ muốn lấy ra, cũng ngồi xổm ở dưới bồn hoa, lặng lẽ mò mẫm lấy ra một điếu.

Rất nhiều lúc, anh cũng không nhớ tới Nam Sơ.

Cho dù ngẫu nhiên nghe thấy tin tức của một diễn viên, anh cũng sẽ không nhớ tới Nam Sơ.

Chỉ có lúc đang hút thuốc.

Ánh lửa đỏ tươi, làn khói đi qua miệng, kí©h thí©ɧ đại não, hầu kết chậm rãi lên xuống, mùi thuốc lá tiến vào l*иg ngực.

Trong nháy mắt, đã nghĩ tới khuôn người kia.

Cực kì rõ ràng.

Anh ngồi chồm hổm trên mặt đất ngửa đầu, từ từ nhả khói ra, đôi mắt hơi hơi nhíu lại.

Có đôi đi anh một mình, có đôi khi cùng với Triệu Quốc, Triệu Quốc lắm mồm, sẽ không nhịn được nói chuyện với anh, “Anh Kiêu, anh từng có bạn gái sao?”

Không biết sao.

Người trong đội đều rất tò mò với lịch sử tình cảm của anh, ngoại trừ đội trưởng cùng chỉ đạo viên, cả đám đều rất tò mò với vấn đề này.

Lâm Lục Kiêu sẽ liếc nhìn anh ta một cái, một lần nữa nhả khói ra, nhàn nhạt: “Từng có.”

Từng có.

Triệu Quốc đến nay đều độc thân, tò mò hỏi: “Vậy bây giờ sao?”

“Không có.”

Triệu Quốc tiếc nuối, “Nhưng mà anh như vậy, chắc là không thiếu bạn gái đâu, mẹ nó tôi từ lúc từ trong bụng mẹ ra giờ liền độc thân, đến nay cũng chưa có bạn gái, lúc học trái lại có thích một cô gái, tôi không thi lên đại học, người ta cũng không vừa mắt tôi nữa, cùng nhau thi lên đại học, sau đó làm lính, toàn tiếp xúc với nam, tôi dó đôi khi nằm trên giường nghĩ, ngộ nhỡ một ngày nào đó tôi hi sinh vì nhiệm vụ…”

Đại khái biết được không quá may mắn, đổi lời, thì thầm: “Vẫn không nên gây thêm phiền toái cho người ta.”

Lâm Lục Kiêu đứng lên, giẫm thuốc đi, tay cho vào trong túi, lắc lắc đầu, “Nói lung tung, theo cậu nói như vậy, tham gia quân ngũ cũng không thể kết hôn hả? Tuy nói đôi khi phụ nữ cố tình gây sự, nhưng quả thật, có gia đình cảm giác sẽ khác.”

Triệu Quốc giống như nghe được bát quái: “Chị dâu cố tình gây sự?”

Lâm Lục Kiêu nghĩ nghĩ, nhớ tới cái tát lúc rời giường buổi sáng hôm đó, lúc nổi tính khi rời giường, thật sự là người thân cũng không nhận, trong tay vớ được cái gì liền ném cái đó.

“Thỉnh thoảng.”

“Chị dâu nhất định rất được.”

Đêm tối, gió thổi qua, cành lá sột soạt.

Anh đại lượng thừa nhận: “Ừ, quả thật xinh đẹp.”

Nam Sơ đúng gu của anh, anh đối với gu phụ nữ không có khái niệm gì, phụ nữ nhìn thuận mắt không nhiều lắm.

Mà Nam Sơ là anh càng nhìn càng xinh đẹp.

Khi đó Triệu Quốc còn nghĩ, cũng không nhất định có thể xinh đẹp đến mức nào đó thôi, bình thường người có đẹp đến mấy cũng không đẹp hơn minh tinh?

Nhất định là người tình trong mắt hóa Tây Thi.

Trong tiệm cơm có đặt một TV, đang chiếu một tiệc Trung thu.

Trên sân khấu bỗng nhiên phát lên một nhóm, khúc nhạc đầu vang lên quen thuộc, Đại Lưu quay đầu nhìn, liếc mắt liền nhìn thấy Từ Trí Nghệ vặn vẹo múa may.

Lâm Lục Kiêu nhìn ra manh mối, ngửa đầu chỉ, “Hai người?”

Đại Lưu cúi đầu, nói quanh co: “Chia tay rồi.”

Lâm Lục Kiêu liếc nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.

Đại Lưu cùng Thẩm Mục nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó, Đại Lưu chần chừ nói: “Lục Kiêu, tôi phải nói với cậu một chuyện, cậu đừng nóng…”

Lâm Lục Kiêu vân vê cái chén, “Ừ.”

Cắn môi, buông ra, lại cắn môi, Đại Lưu khẩn trương, Thẩm Mục thúc giục nói: “Nói đi, nói đi.”

Đại Lưu cắn răng một cái: “Chuyện cậu với Nam Sơ… Là nha đầu kia nói cho truyền thông.”

Lâm Lục Kiêu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chú anh ta, ánh mắt tối như mực nhìn làm đáy lòng Đại Lưu hốt hoảng, nhưng vẫn là thành thành thật thật đem toàn bộ mọi chuyện nói ra.

“Sau khi cậu đi không lâu, tôi bảo A Mục đi điều tram, A Mục tra được tên tài khoản cung cấp tin là tôi trong lúc vô tình đã bỏ quên rất lâu, tôi tưởng rằng bị trộm, ngay từ đầu nha đầu kia vẫn không thừa nhận, về sau không chịu nổi tôi mỗi ngày đều hỏi, liền lật bài với tôi.”

Ngày đó còn là Noel, tuyết rơi như lông ngỗng.

Lúc Từ Trí Nghệ ngả bài với anh ta biểu tình cũng rất lạnh nhạt, Đại Lưu cảm giác chính mình không quen cô gái trước mặt này, sau khi nghe xong, anh ta vừa tức vừa giận, không khống chế được, đánh xuống một bạt tai.

Anh ta vĩnh viễn nhớ được cảnh tượng Lâm Lục Kiêu rời khỏi khi đó.

“Mẹ nó điên rồi hả? Vì cái gì làm như vậy? Cô có biết cô đem người anh em của tôi bức thành hình dáng gì không? Mẹ nó người ta đều bị ép cho đến tận khe núi rồi!”

Từ Trí Nghệ bị đánh nghiêng đầu đi, cũng chỉ lạnh nhạt một câu: “Nhìn cô ta khó chịu.”

Trong lòng cô ta còn nhiều áy náy, nhưng cô ta cũng không có cách nói nào khác, Nam Sơ đoạt vai diễn của cô ta, cô ta còn không có phẫn nộ như thế, vốn tưởng rằng chuyện cướp đoạt tài nguyên liền xem bản lĩnh, vốn tưởng rằng Nam Sơ cũng như cô ta, chỉ có Lâm Lục Kiêu, nhưng vẫn không tránh được dùng ngủ để lấy tài nguyên, về sau ở buổi tiệc bị Nam Sơ nhìn thấy cô ta ở cạnh một ông già, trong lúc vô tình lại nghe người ta nói, là Tưởng nhị công tử đoạt đi tài nguyên của cô ta, vốn tưởng rằng hai người họ có chút gì đó, kết quả Tưởng Cách và cô ấy lại không có bất cứ quan hệ gì, cũng bởi vì thích nâng cô ấy lên.

Trong lòng cô ta đố kị.

Đại Lưu ngồi xổm xuống, thống khổ che mặt, “Cô bảo tôi đối mặt với anh em tôi thế nào?”

Mà nháy mắt kia, anh ta lại cực kì xấu hổ nghĩ lại, nếu không đưa Từ Trí Nghệ đi tìm Kiêu gia cùng Nam Sơ nói lời xin lỗi, nếu Kiêu gia không tha thứ, chuyện này coi như anh ta thiếu hai người bọn họ, đời này để anh ta làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý.

Nhưng cô ta trở mặt liền không muốn ở bên anh ta nữa.

Lúc ấy Đại Lưu còn không chịu chia tay, sau cùng vẫn là Thẩm Mục đem ảnh chụp của ông già kia cho anh ta để anh ta triệt để hết hy vọng.

Trong khoảng thời gian này Từ Trí Nghệ còn nổi, tài nguyên càng tốt hơn so với trước kia, tiết mục cũng nhiều hơn, thỉnh thoảng Đại Lưu nhìn thấy, anh ta đều cười tự giễu.

Đã sớm không phải cô gái đơn thuần, giờ ở trong mắt đều là tiền tài và danh lợi.

Lâm Lục Kiêu nghe anh ta nói thế, vê cái chén, cúi đầu uống.

“Lục Kiêu, chuyện này coi như anh em mắt mù, tôi nợ cậu và Nam Sơ, hai người bảo tôi làm gì tôi cũng làm.”

Lâm Lục Kiêu không kiên nhẫn, lên tiếng: “Thôi, đều đã qua rồi.”

Đại Lưu ngượng ngùng: “Phụ nữ đều không phải thứ tốt.”

“Những lời này tôi đồng ý.” Thẩm Mục cười, ôm cánh tay Đại Lưu, “Anh em cho cậu một chủ ý, trở về mua một chiếc Rolls-Royce, lại bao mấy chị em đàn em cùng công ty cô ta, mỗi ngày đến trước cửa công ty cô ta một lần, chuyện này liền xong rồi.”

Đại Lưu rầm rì, “Thúi lắm, có tiền tôi đem đi quyên góp cho mấy đứa nhỏ trên núi còn hơn đi khoe khoang, ít nhất tôi còn có thể làm việc thiện cống hiến cho sự nghiệp quốc gia.”

Thẩm Mục cười ha ha, “Được, có giác ngộ, tuổi trẻ nha.”

“Biến, anh em cũng không có tiền như cậu.”

Hai người cười.

Lâm Lục Kiêu phối hợp nở nụ cười, cúi đầu mò mẫm hộp thuốc lá, đυ.ng phải một cây, cũng không lấy ra, liền vân vê nghịch.

Hai người dừng lại nhìn Lâm Lục Kiêu.

Chớp mắt một cái liền im lặng.

Thẩm Mục ho khan một tiếng, “Lục Kiêu.”

“Ừ?” Anh thấp giọng.

“Nam Sơ về nước rồi.”

Chớp mắt động tác trên tay ngừng lại một chút, sau đó liền nghe anh “A…” một tiếng.

Thẩm Mục: “Lúc trước ở một hoạt động từ thiện tôi đã thấy cô ấy, cô ấy làʍ t̠ìиɦ nguyện.”

“Nói cô ấy làm gì?”

Thẩm Mục Đại Lưu liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Anh khả năng không biết, nha đầu kia tham gia tình nguyện đội phòng cháy, trước bị động đất, cô còn đi cứu viện, làm hậu cần.

Nha đầu kia hiện tại rất tốt, giải ước với công ty trước, hiện tại là Nam Nguyệt Như tự mình tìm cho cô một đoàn đội, đoàn đội kia biết xử lý chuyện cũng biết marketing.

Tài khoản của cô cũng không chướng khí mù mịt nữa, người hắc cô mặc dù vẫn rất nhiều, nhưng ít ra hiện tại người thích cô cũng đã nhiều hơn.

Hiện tại cô cũng rất có thể tự hắc.

Khi phỏng vấn hiển nhiên sẽ đánh thái cực với phóng viên, nhưng Thẩm Mục cảm thấy được Nam Sơ có chút không giống với trước kia, lại không nói lên lời là chỗ nào không giống.

Lâm Lục Kiêu không muốn nghe.

Anh ta cũng không nói thêm gì nữa, nhặt chút việc vặt nói với anh.

Hoàng hôn ở phía tây.

Lâm Lục Kiêu sắp xếp chỗ ở cho hai người, liền lái xe chạy về.

Kết quả, ở trên đường nhận được một cuộc điện thoại.

Là chỉ đạo Dương gọi tới, giọng nói lộ ra áp lực nồng đậm, “Lục Kiêu hả, cậu có rảnh trở về một chuyến đi.”

Lâm Lục Kiêu dự cảm không lành, “Thế nào?”

Dương Chấn Cương vốn không muốn gọi, biết anh khó xin phép, cuối cùng là không nhịn được.

“Tiểu Cửu… Hy sinh rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »