Tối nay Đại Hoa là người phụ trách, vốn chỉ định tra xét chỗ này sớm một chút rồi thu quân về nhà dỗ vợ, kết quả, trên lầu lại có phát hiện khiến cậu có chút căng thẳng, chờ cậu ta thấy rõ thiếu niên mê man uể oải trên ghế sofa, lúc bắt ép mở mắt để kiểm tra đồng tử thì mới kinh hãi nói: "Lâm Khải?!"
Lúc còn nhỏ, ai mà không biết Lâm Lục Kiêu có một cậu em trai bảo bối.
Còn nhớ khi còn nhỏ, Lâm Khải dáng vẻ tuấn tú, khuôn mặt lúc nào cũng hồng hồng, dường như không bao giờ phá phách, nghịch ngợm, rất vừa ý người.
Bây giờ thấy dáng vẻ này, Đại Hoa không cách nào tiếp nhận.
Bị đồng nghiệp kéo trở lại: "Đội trưởng Hoa..."
Đại Hoa nhìn chằm chằm Lâm Khải, giọng nói căng thẳng: "Phạm phải tội gì?"
"Cậu ta hút ma túy."
"Oanh" một tiếng.
Đầu óc trong nháy mắt nổ tung, Đại Hoa chậm chạp bước tới, ra sức mở to mắt, cúi đầu quét mắt nhìn cậu thiếu niên đang vùi đầu ngồi trên sofa, gầy trơ xương như cây củi, cổ áo sơ mi để lộ ra một khoảng trắng bị bệnh ngoài da, trong đầu vẫn còn phảng phất hình ảnh cậu bé bảy tám tuổi luôn thích bám sau đuôi bọn họ, chỉ chớp mắt, người này đã lớn như vậy.
Nhưng hôm nay, cậu bé đang khom lưng ngồi trên ghế sofa đâu còn dáng vẻ ngày xưa, cúi đầu giữa hai đầu gối, thống khổ che mặt, vai cũng đang run rẩy. Đại Hoa không đành lòng nhìn tiếp, bắt đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cậu làm sao vậy hả?!"
Toàn bộ quá trình Nam Sơ đều không nói gì, im lặng ngồi một bên, phối hợp với cảnh sát điều tra.
Đại Hoa đang phẫn nộ chuyển bình tĩnh, nói với người cảnh sát ở gần: "Xuống dưới lầu gọi ba người bạn của tôi lên đây."
Đại Hoa chuyển mục tiêu, chỉ vào Nam Sơ: "Cô gái này thì sao?"
Đồng nghiệp lắc đầu: "Không tra ra, nhưng vẫn phải đưa về xét nghiệm nướ© ŧıểυ mới có thể xác định."
Đại Hoa chán ghét liếc nhìn cô gái xinh đẹp trên sofa, Nam Sơ từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, từ lúc chuyện xảy ra cho tới bây giờ, cô một lời cũng không nói.
Ngoài cửa chợt vang lên một loạt tiếng bước chân, trước tiên là giọng nói hài hước của Đại Lưu, "Đại Hoa tìm chúng ta làm gì vậy? Sẽ không phải là tra ra trong ổ mại da^ʍ có bạn gái cũ của cậu ta chứ?"
Sau đó là một giọng nói lạnh nhạt: "Bớt nói đi."
Lâm Khải nghe được giọng nói này, lập tức bất an, liếc nhìn Đại Hoa, đứng lên muốn đi, Đại Hoa một tay đè cậu ta xuống ghế salon.
Đại Lưu vẫn nói: "Đây là chuyện có thật mà, không phải tôi lừa cậu đâu, trước đây kể rằng có một cảnh sát trong lúc tra xét ổ mại da^ʍ thì phát hiện ra bạn gái cũ thời đại học của mình, tình cảnh vô cùng khó xử."
Còn đang nói thì ba người đã đến trước cửa phòng bao.
Đại Lưu tiến đến chào hỏi, "Đội trưởng Hoa--", kết quả, vừa gọi xong thì sững sờ, đứa bé trước mặt Đại Hoa không phải là Lâm Khải sao?!
Lại đợi một chút---
Cô gái bên cạnh Lâm Khải, không phải là Nam Sơ sao?
Lâm Lục Kiêu là người cuối cùng đi đến, hai tay đút trong túi, dựa vào khung cửa, nhàn nhã cong khóe môi, vừa quay đầu nhìn--
Kết quả, vừa nhìn, liền không cười nổi nữa.
Khóe miệng dần thu lại nụ cười, người cũng chầm chậm đứng thẳng, dường như đang thu lại tất cả động tác.
Mà thiếu niên trên ghế salon cũng không còn dũng khí ngẩng đầu...
Cậu hoàn toàn rơi vào trạng thái không còn đường lui cùng với trốn tránh, trán đè trên đầu gối, cặp tay thon dài ôm chặt đầu, gân xanh trên mu bàn tay lộ rõ, cánh tay đều bầm tím, cậu đau xót, cậu hối hận, cũng đáng thương hại.
Nam Sơ cũng nhìn sang, ba người ở cửa tựa hồ đều đã hóa đá.
Chỉ có cô vẫn rất tỉnh táo, vẻ mặt trong sạch, còn nhàn nhạt nói với Lâm Khải: "Anh cậu tới--"
Lâm Khải trực tiếp khóc lên, gào khóc, nước mắt nước mũi hòa lẫn.
Lâm Lục Kiêu đứng ở cửa mất mấy phút.
Anh tựa như không quen biết hai người kia, chỉ ra sức nhìn họ, lúc Đại Hoa đem anh kéo ra ngoài, ánh mắt anh vẫn còn nhìn chằm chằm vào người họ, như thể đang làm xác nhận cuối cùng.
Lâm Khải từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng đầu nhìn anh, còn nha đầu kia, vẻ mặt thẳng thắn, thành khẩn.
Đại Hoa kéo Lâm Lục Kiêu ra khỏi phòng, đến cạnh tường, đặt tay trên vai anh, im lặng một hồi mới mở miệng, giọng nói nghiêm trọng: "Lâm Khải dùng ma túy."
Bỗng chốc, chân của anh tê dại.
Lâm Lục Kiêu buông bỏ suy nghĩ, không lên tiếng, tựa hồ đang trầm tư, rất lâu sau mới hỏi: "Cậu nói em trai tôi?"
Đại Hoa gật đầu.
Lâm Lục Kiêu nở nụ cười trào phúng: "Cậu còn chưa thấy qua nó hồi còn nhỏ sao? Cậu nói là đứa bé nhát gan kia?
Đại Hoa liếc mắt: "Đã kiểm tra rồi, dương tính, cậu không tin cũng không có cách nào khác, tôi phải đưa cậu ấy về."
Lâm Lục Kiêu nhìn cậu: "Cô ấy thì sao?"
"Giấy thử không tra ra, phải mang về xét nghiệm nướ© ŧıểυ. Sao thế? Đó là bạn gái của Lâm Khải sao?"
Lâm Lục Kiêu cuối cùng chửi một tiếng, lần đầu tiên trong tối nay có chút tức giận, "Cái rắm! Đó là người phụ nữ của ông đây."
Đại hoa khϊếp sợ nhìn anh.
Một lúc lâu sau mới nói: "Cô ấy làm sao lại ở cùng một chỗ với Lâm Khải, quan hệ của mấy người thật đủ loạn."
Lâm Lục Kiêu hoàn toàn nổi giận, liếʍ khóe môi nói: "Đừng con mẹ nó nói bậy, nếu cô ấy không dùng, phải đưa người về cho ông đây, một cọng lông cũng không được thiếu."
Miệng nói như vậy, nhưng chuyện của Lâm Lục Kiêu, Đại Hoa vẫn để tâm, vỗ vai anh trấn an: "Yên tâm đi, sẽ không để cho cô ấy chịu ủy khuất."
Cuối cùng Đại Hoa liếc anh một cái, xoay người rời đi, kết quả nghe được Lâm Lục Kiêu nhỏ giọng nói một tiếng.
"Cảm ơn."
Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chưa từng thấy anh ăn nói khép nép như vậy.
Cậu đi được hai bước, liền quay trở lại, túm lấy cổ áo Lâm Lục Kiêu ấn lên tường, "Cậu nói cảm ơn với ai! Hai chúng ta còn phải nói mấy lời này? Nếu cậu yêu cô gái đó thật, vậy cô ấy chính là em dâu của tôi. Chỉ cần cô ấy không hút, nhiều lắm là một đêm, ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy trả về nguyên vẹn cho cậu."
"Đừng có chiếm tiện nghi, gọi là chị dâu." Lâm Lục Kiêu sửa lại.
Đại Hoa buông cổ áo anh ra, "Được rồi, người tôi sẽ đưa đi, cậu trở về lấy một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày cho Lâm Khải đi."
Nam Sơ cho đến khi lên xe cũng không nhìn anh thêm lần nào.
Xe cảnh sát gào rú đi qua, khiến con người ta tỉnh ngộ.
Ánh sáng màu đỏ ở đuôi xe.
Chợt lóe lên, Lâm Lục Kiêu bỗng thấy mệt mỏi, đã nhiều năm như vậy rồi.
....
Nửa đêm, một tin bát quái khiến tất cả mọi người tỉnh ngủ.
Tiêu đề -- Thiên tài âm nhạc bị bắt do dùng ma túy tại quán bar.
Dư luận bát quái, như mãnh thú, nước sông cuồn cuộn, một lúc sau, lại xuất hiện một tin -- còn có một nữ diễn viên cũng bị bắt.
Giới giải trí của họ vốn cũng không nhiều.
Tùy tiện loại trừ một chút, Nam Sơ liền bị rơi vào vòng.
"Nghe nói cô ta hút thuốc phiện?"
"Đồ hồ ly, nhất định là cô ta."
"Cút khỏi giới giải trí đi."
"Không, không phải là Nam Sơ, nhất định là một nữ diễn viên tuyến mười tám, vậy đấy, công ty quản lý nhất định sẽ đi tẩy trắng như thế, đừng hỏi tôi tại sao biết, tôi lấy được tin từ nội bộ công ty đấy."
....
Lâm Lục Kiêu không có chìa khóa phòng trọ của Lâm Khải, liền quay về nhà mình lấy vài bộ quần áo để đem đi, sau khi chuẩn bị xong, tựa lưng trên ghế salon hút thuốc, bỗng nhận được điện thoại của Lâm Thanh Viễn
Bên kia thả xuống một câu: "Em trai con bị bắt, con mẹ nó, con đang ở chỗ nào?"
Lâm Lục Kiêu cầm điện thoại, đôi mắt mỏi mệt, không lên tiếng.
Anh thực sự mệt chết đi được, lười mở miệng.
"Không phải quan hệ của con và nó rất tốt sao? Nó dùng ma túy, con không biết?"
Lâm Lục Kiêu cười giễu: "Nó đi tiểu tiện tôi cũng phải quản sao?"
Lâm Thanh Viễn nổi giận: "Khốn nạn!"
"Đúng, tôi khốn nạn. Ông không có lỗi, đều là lỗi của tôi. Mẹ muốn ly hôn cũng là lỗi của tôi, em trai hút thuốc phiện cũng là lỗi của tôi. Ông thực sự nghĩ rằng tôi không biết gì cả sao? Đã nhiều năm như vậy, ông có bao giờ tự hỏi lương tâm mình hay chưa? Đã nhiều năm như vậy, ông vẫn ngủ ngon được sao?"
Năm ấy chứng kiến Lâm Thanh Viễn cùng Nam Nguyệt Như từ quán rượu bước ra, anh mấy phen đều muốn chạy tới hỏi ông, tại sao lại làm như vậy!
Cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, không muốn phá vỡ cánh cửa cuối cùng hai cha con lúc đó.
Hiển nhiên, Lâm Thanh Viễn cũng nổi giận, tức giận ho khan vài tiếng, mắng anh: "Mày thì biết đếch gì?"
Nói xong liền cúp máy, chỉ còn tiếng tút tút máy bận.
Lâm Lục Kiêu trực tiếp ném điện thoại, vẻ mặt giận dữ, lại đạp thêm một cước lên bàn trà.
Bàn trà xê dịch về phía sau, chân bàn ma sát với nền gạch phát ra âm thanh sắc nhọn, đâm thủng đêm dài.
Căn phòng không mở đèn, ngoại trừ cửa sổ phòng khách mở rộng, gió tràn vào phòng, ánh trăng lọt qua, chiếu sáng một nửa đường nét của anh.
Lâm Lục Kiêu ngồi trên ghế salon, tay chống đầu gối, cúi đầu, hít một hơi.
Tâm tình của anh lúc này rất tệ, lại luống cuống, anh không khống chế được, anh hận nhất là hút thuốc phiện, nhưng bây giờ, trong đầu anh lại nghĩ, nếu như Nam Sơ hút--
Nếu như Nam Sơ hút--
Anh vẫn muốn cô.
Thậm chí, anh nguyện ý cùng cô cai nghiện, anh nguyện ý hi sinh bản thân.
Trong lúc đó, Đại Lưu gọi cho anh ba cuộc điện thoại.
Thẩm Mục cũng gọi ba cuộc, anh đều không nhận, trực tiếp tắt máy, sau đó tiếp tục chìm vào suy nghĩ của bản thân. Nếu Nam Sơ dùng thuốc phiện, anh cùng cô cai nghiện, anh sẽ hi sinh bản thân.
Có lẽ anh sẽ bị khai trừ quân tịch, làm trái mong muốn tất cả mọi người, từ nay về sau không còn chút quan hệ với con đường và ước mơ của mình.
Sau đó trở thành loại người mà cả đời này anh ghét nhất.
Không không--
Không nên là như vậy.
Nếu Nam Sơ hút thuốc phiện, anh phải chia tay với cô, sau đó tiếp tục làm đội trưởng đội phòng cháy, tiếp tục con đường và ước mơ của mình, có thể kìm lại tâm nguyện, tùy tiện tìm một cô gái mà kết hôn, sinh con, có lẽ cả đời sẽ cứ như vậy mà qua đi.
Năm ấy lúc vừa mới được phân vào đội phòng cháy chữa cháy, một đám binh lính, người người đứng dưới bầu trời, hét lên phải bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nhân dân, không sợ khó khăn, không sợ hi sinh.
Huấn luyện viên nói: "Nhập ngũ rồi sẽ thành quen, mọi người sau này sẽ càng ngày càng kiêu ngạo đối với thân phận của bản thân, cho dù đã giải ngũ, trên đường gặp người khác, cũng phải hét một câu, ông đây trước đây đã từng đi lính, đừng mẹ nó khiến cho quân hàm của các cậu mất mặt."
Mười năm uống băng, cũng khó làm nguội đi nhiệt huyết.
Không thể vứt bỏ là quân hàm, không thể tiếp nhận là cảm tình.
......
Lâm Lục Kiêu lái xe đến đưa đồ cho Lâm Khải, Đại Hoa vẫn còn ở trong cục: "Cô ấy đâu?"
Đại Hoa nhìn anh một cái: "Đâu cái gì? Cậu muốn gặp sao?"
Lâm Lục Kiêu suy nghĩ một hồi, gật đầu.
Đại Hoa hiểu được, vỗ vai anh: "Người anh em này sắp xếp cho cậu."
Nơi tạm giam của Nam Sơ là một phòng nhỏ, chỉ có một mình cô.
Lúc Lâm Lục Kiêu đi vào, Đại Hoa dặn dò anh: "Điều kiện khó khăn, chỉ có mười lăm phút thôi đấy."
Sau khi bước vào, Lâm Lục Kiêu cuối cùng cũng hiểu rõ cái điều kiện khó khăn mà Đại Hoa nói, phòng lớn như vậy nhưng lại trống trải, góc tường đặt một cái ghế nhỏ, Nam Sơ im lặng ngồi ở phía trên.
Lâm Lục Kiêu đóng cửa lại, đứng dựa vào tường một lúc mới tiến về phía cô.
Nam Sơ sửng sốt một hồi, sau đó từ từ đứng lên, bước về phía anh, vừa nhào vào ngực anh liền nói một câu: "Em không dùng, Lâm Lục Kiêu, em không dùng."
Lâm Lục Kiêu có chút sững sờ, vòng tay ôm cô khựng lại giữa không trung.
Nghe thấy âm thanh ủy khuất ấy, liền mạnh mẽ ôm, giữ chặt cô trong lòng, ở bên tai cô cọ cọ một hồi, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm: "Cô bé ngoan."