Điền Đại Hoa cõng một bó củi xuống núi, trong lòng rất vui mừng, hôm nay cô vừa vào núi thì nhìn thấy một đàn gà lôi, nhanh tay nhanh mắt bắt được hai con, lúc này đang được treo lủng lẳng trên bó củi.
Gà lôi vào thu là bụ bẫm nhất, về kiếm thêm chút nấm với rau khô đun lên, thế là có món thịt kho đón Tết Trung Thu rồi.
Trong nhà vốn không thiếu củi, hôm nay cô lên núi chính là để đi săn. Ở núi ăn núi*, Điền Đại Hoa cứ vào hôm lại lên núi một lần. Núi sâu rừng già thế này, Điền Đại Hoa trong lòng có chút hãi hùng, cô cũng không dám tùy tiện xông vào.
*[ở núi ăn núi, ở nước ăn nước: nói chung là sống ở đâu thì dựa vào điều kiện ở đó mà sống.]
Thôn Khương Gia bốn bề là núi nhưng vị trí cũng không sâu, vừa hay tọa lạc ở khe núi, cũng có nhiều ngọn đồi là nơi dân làng thường đi lại, dãy núi tầng tầng lớp lớp, chạy dài bất tận, cho dù là những ngọn đồi mà thôn dân hoạt động cũng không có đường, cùng lắm thì có thể thấy đến một ít dấu vết nhiều năm dẫm đạp để lại, đi sâu hơn nữa là nơi hẻo lánh ít người đặt chân tới.
Những khi vào núi đi săn thế này, các thôn dân đều sẽ rủ nhau cùng đi, càng nhiều người càng can đảm hơn, còn có thể chăm sóc lẫn nhau. Nhưng Điền Đại Hoa thì khác, một người phụ nữ như cô, suốt ngày đi cùng một đám đàn ông vào núi cũng không tốt.
Hãi thì hãi nhưng cô cũng không quá sợ sệt ngọn núi sâu này, thế nên cô vẫn thường một mình vào núi.
Khu rừng núi vắng lặng, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim kêu, Điền Đại Hoa một tay xách gà lôi, một tay lấy liềm kéo cỏ dại, cây cà gai leo ra, bước về phía trước, xuyên qua một khe núi, sau khi xuống sườn đồi phía trước là đến thôn rồi.
Cô đang bước về phía trước, đột nhiên nghe thấy âm thanh sột soạt, Điền Đại Hoa quay đầu nhìn qua, chỉ thấy cách đó không xa, cụm cỏ dại cao ngang người động đậy, cô lập tức lùi về phía sau một bước, lưng dựa vào một cái cây lớn.
Ngay sau đó, một gã to con màu đen chui ra từ bãi cỏ.
Bốn mắt đối diện, vậy mà lại là một cái đầu lợn rừng to đùng, béo núc khỏe mạnh, màu lông ngăm đen, lông bờm phía sau đầu heo dựng lên rất cao, răng nanh trong miệng thật dài, lúc này đang hơi cúi đầu, miệng phát ra tiếng hừ hừ, đôi mắt nhỏ gắt gao nhìn chằm chằm Điền Đại Hoa.
Con lợn rừng to thật, chắc phải hơn ba trăm cân*, trong lòng Điền Đại Hoa trào lên một sự phấn khích.
*[ Ở Trung Quốc một cân tương đương khoảng nửa kg, nên con lợn rừng khoảng 150kg.]
Thú dữ thường ẩn mình trong núi sâu, thực ra những con báo và gấu thường sẽ chỉ hoạt động trong phạm vi cố định, đều ở nơi núi sâu rừng già, sẽ không dễ dàng gì chạy đến ngọn đồi thường có người hoạt động, lợn rừng vào mùa đông thường sẽ đói không chịu được mà chạy xuống núi, nhưng lúc này đang là tiết trời đầu thu, thức ăn trong núi phong phú, lợn rừng cũng rất ít khi chạy ra ngoài, đặc biệt là một con lợn rừng to như thế này.
Trong núi sâu gặp phải một đàn lợn rừng là đen đủi, nhưng nếu gặp phải một con lợn rừng lẻ loi... Điền Đại Hoa nhìn chằm chằm con lợn rừng kia, trong lòng cân nhắc một chút, cái gã to con này tính tình hung hãn, da thô thịt dày, một thân da dầu như khoác lên mình bộ áo giáp vậy, lưỡi liềm cũng không chém được vào, đến báo và sói trong rừng cũng phải sợ nó ba phần.
Chiến hay chạy? Chạy đương nhiên là thức thời, nhưng chạy thì lại thể hiện sự rụt rè, chạy cũng chưa chắc đã thoát, hơn nữa trước mắt rõ ràng là hai ba trăm cân thịt lợn rừng thơm phức đấy, cơ hội hiếm có mà.
Điền Đại Hoa tính toán trong lòng, âm thầm siết chặt con dao lưỡi liềm trong tay, nhưng còn chưa đợi cô ra tay, con lợn rừng đột nhiên tru lên một tiếng, chạy vọt về phía cô.
Điền Đại Hoa duỗi tay cầm lưỡi liềm, móc lên nhánh cây thô ráp phía sau mượn lực thả lỏng người, linh hoạt nhảy ra phía xa, con lợn rừng gào lên, cơ thể béo đẫy vừa xoay, vậy mà lại mạnh mẽ quay trở lại, Điền Đại Hoa lại xông qua.