Lần khiêu chiến thứ hai đã bắt đầu. Đồng Vũ Vụ kiểm tra xong tất cả những khoản chi tiêu được lấy từ tài khoản riêng của mình rồi mới an tâm ngủ.. Chờ cho đến 12 giờ đêm, cô sẽ chân chính thể nghiệm cuộc sống của một người bình thường.
Phó Lễ Hành không phải là loại người mỗi ngày đều tiến hành hoạt động có lợi cho cuộc sống vợ chồng. Đã liên tiếp ăn mặn vài ngày, hôm nay tự nhiên muốn tu thân dưỡng tính. Hai vợ chồng đi tản bộ về thì mỗi người tự mình đi tắm, Đồng Vũ Vụ cũng bắt đầu trình dưỡng da rườm rà của mình. Đợi cô làm xong, kim đồng hồ đã chỉ tới số 10.
Phó Lễ Hành cũng xử lý xong mấy văn kiện được gời về từ nước ngoài. Hai người hầu như không nói gì với nhau, sau đó đều đi ngủ.
Đêm qua Đồng Vũ Vụ đã đặt đồng hồ báo thức, để có thể thức dậy cùng lúc với Phó Lễ Hành. Cô cố gắng làm nhanh nhất rửa mặt, bôi một lớp kem dưỡng ẩm tinh chất ngọc trai, rồi đánh thêm một lớp kem nền mỏng nữa là xong. Tuy cô cảm thấy khuôn mặt của mình đã hoàn hảo lắm rồi, nhưng phải có lý do nào đó khiến cho đồ trang điểm trở nên phổ biến trong thế giới của mỗi người phụ nữ chứ, phải không?! Ngay sau khi thức dậy vào buổi sáng, bạn chỉ cần đánh một lớp kem nền thật mỏng và một loại phấn dạng lỏng lên mặt, đi kèm với một màu son dưỡng là đã có thể khiến khuôn mặt của mình đẹp lên một cách tự nhiên. Làn da cũng sẽ trong suốt và mướt mát hơn.
Đồ trang điểm là người bạn tốt nhất của phụ nữ, mỹ phẩm dưỡng da cũng chỉ có thể xếp thứ hai.
Đêm qua cô đã suy nghĩ về việc sẽ mặc gì sáng nay. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy trong nhà bây giờ chỉ có hai người bọn họ, nếu có thể, cô cảm thấy mặc áo sơ mi trắng của hắn sẽ cho ra hiệu quả tốt nhất. Bản thân hắn vốn đã cao hơn cô nhiều, khung xương của cô lại còn hơi nhỏ, nếu cô mặc áo sơ mi của hắn thì cũng có thể che được phần đùi trên.
Ài, nhưng mà ——
Đồng Vũ Vụ nhìn thoáng qua xung quanh giường lớn, làm gì có lấy một cái bóng của cái áo sơ mi trắng nào!
Cô không biết thói quen sống của những người đàn ông bình thường, người đàn ông duy nhất cô tiếp xúc thân mật cũng chỉ có một mình Phó Lễ Hành. Không có tài liệu tham khảo, cô chỉ có thể đúc kết kinh nghiệm từ phim truyền hình. Trong phim chẳng phải hay miêu tả những nhân vật nam rất lôi thôi sao, quần áo thì vứt loạn trong nhà, tất thì nhét khắp nơi. Cô không biết đó có phải là do biên kịch tự biên soạn ra hay không, như thể họ muốn người nghĩ rằng đó là chân dung thật của hầu hết đàn ông.
Chỉ tiếc là ông chồng của cô lại không như vậy! Nỗi ám ảnh về sự sạch sẽ của Phó Lễ Hành không phải là đùa đâu. Hắn yêu sạch sẽ, ít nhất là cô chưa bao giờ thấy hắn ném loạn quần áo. Phòng chứa quần áo của hắn luôn có người phụ trách dọn dẹp. Cứ cho là hôm qua hắn mặc áo sơ mi trắng, nhưng sau khi tản bộ từ bên ngoài về, hắn lập tức đi tắm rửa, rồi cầm quần áo bỏ vào bên trong cái sọt quần áo bẩn.
Chẳng lẽ muốn cô đi lục tung cái sọt đựng quần áo bẩn trong phòng tắm để tìm một cái áo sơ mi trắng sao? Cảnh tượng kia chỉ cần nghĩ tới thôi cũng cay con mắt.
Cô ghi nhớ trong lòng, nhất định phải tìm một cơ hội thích hợp mặc áo sơ mi trắng của hắn. Nghĩ thử xem, hắn đang từ trên lầu đi xuống, và vô tình bắt gặp cô đang mặc áo sơ mi của hắn. Cái áo chỉ có thể miễn cưỡng che được phần đùi trên, phía dưới đó là một đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, đang duyên dáng ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng. . .
"Khụ khụ." Đồng Vũ Vụ giật mình với những tưởng tượng loạn xạ trong đầu mình.
Sao trong đầu cô bây giờ toàn là phế thải thế này!
Cô tranh thủ thời gian thay đổi thay một chiếc váy bình thường rồi đi xuống cầu thang.
Sau khi từ phòng tắm đi ra, Phó Lễ Hành đi thẳng vào phòng thay quần áo, đang chuẩn bị ra khỏi phòng đi xuống lầu thì phát hiện trên giường lớn không có ai, hắn có chút khó hiểu. Sau khi xuống lầu thì không thấy một người giúp việc nào, trong lòng hắn đang nghi ngờ thì gặp Đồng Vũ Vụ đang bưng đĩa từ phòng bếp đi ra, tươi cười nói với hắn: "Anh tới ngồi đi, bữa sáng sẽ xong ngay thôi."
Chẳng lẽ hôm nay lại là ngày kỷ niệm gì nữa sao? Hắn nghĩ như vậy.
Có lẽ trên thế giới này thực sự tồn tại một con người sống đến hơn 20 năm mà chưa bao giờ đυ.ng tay vào thứ gì trong bếp như Đồng Vũ Vụ. Nhưng cô là một người thông minh, tốc độ học tập lại nhanh. Cho nên, sau khi cô học được cách sử dụng những thiết bị trong phòng bếp, làm một bữa sáng đơn giản đối với cô cũng không quá khó.
Cô chiên hai quả trứng gà. Phó Lễ Hành không thích ăn trứng chín, trứng trong nhà mua là loại có thể ăn sống. Chỉ cần kiểm soát tốt nhiệt độ của dầu, liền có thể nhẹ nhàng làm ra một phần trứng lòng đào.
Phó Lễ Hành thấy bàn ăn trước mặt hắn có một đĩa trứng rán lòng đào, một cốc sữa bò cùng sandwich.
Kỳ thật cũng không tính là sandwich. Theo quan điểm của hắn, sandwich thì phải có bánh mì với rau diếp và thịt xông khói.
Hắn ngồi xuống, nói ra sự nghi ngờ nãy giờ của mình: "Mấy dì giúp việc đâu?"
Hôm qua Đồng Vũ Vụ vẫn chưa nói với Phó Lễ Hành về chuyện này, mà Phó Lễ Hành lại cho là cô vì muốn kỷ niệm ngày hai người lần đầu tiên nắm tay nhau nên mới cho mấy người giúp việc nghỉ.
Đồng Vũ Vụ có thể ám chỉ là cô muốn có con cùng mẹ Phó, nhưng lại không thể nói vậy với Phó Lễ Hành. Cũng may là cô đã chuẩn bị trước, liền cười nói: "Cũng do em nhất thời nổi hứng. Mấy ngày trước em có nói chuyện với La Giai, nghe cô ấy nói tự mình đi siêu thị mua thức ăn, em liền cảm thấy thắc mắc. Cô ấy nói với em là nhà cô không thuê người giúp việc, bình thường đều là cô ấy ở nhà lên thực đơn rồi tự nấu ăn. Chỉ thuê nhân viên bán thời gian đến nhà dọn dẹp một tuần hai lần."
"Em thấy cuộc sống của cô ấy phong phú hơn rất nhiều. Vừa hay là gần đây em không có hoạt động xã giao nào, liền muốn thử một chút." Đồng Vũ Vụ dừng trong giây lát, "La Giai nói, cô ấy không cảm thấy mệt. Cảm giác hạnh phúc khi tự tay nấu cơm cho người yêu khiến cô ấy thoả mãn. Em cũng muốn thử xem có phải như vậy hay không."
Phó Lễ Hành cảm thấy hắn đời này sẽ không bao giờ hiểu được mạch suy nghĩ trong đầu phụ nữ.
Nhưng nhìn cô hào hứng như vậy, hắn không cần phải phản đối.
Thấy Phó Lễ Hành không nói gì, Đồng Vũ Vụ mới len lén thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Hi vọng Phó Lễ Hành không cảm thấy đầu óc cô có vấn đề.
***
Đưa mắt nhìn Phó Lễ Hành rời đi, Đồng Vũ Vụ duỗi lưng một cái, nhìn đống đĩa trên bàn, cô không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài: Mới chỉ là một bữa tối và một bữa sáng mà cô đã sinh ra cảm giác chán ghét với phòng bếp. Một tuần lễ tiếp đây phải làm sao bây giờ?
Cái gì mà cảm giác hạnh phúc nấu khi được cơm cho người yêu, đều là chó má hết. Đối với cô mà nói, nấu cơm không mang lại cảm giác hạnh phúc.
Đây là loại đau khổ gì của con người chứ? Tại sao phải khó xử một cô vợ nhà giàu như cô hả!
Đồng Vũ Vụ đang nằm trong nhà không ngừng kêu khổ, còn tâm tình của Phó Lễ Hành thì lại không tồi, tuy rằng bình thường cũng rất khó để nhận ra sự thay đổi trong đó.
Lúc xế chiều, điện thoại di động của Đồng Vũ Vụ vang lên, nhìn trên màn hình hiện ra chữ "ông xã", cô liền không muốn nghe điện thoại. Chẳng lẽ hôm nay hắn lại muốn về nhà ăn cơm. . . Cũng là không phải là không được, nhưng cô lại phải vắt óc tìm món ăn, chuẩn bị cơm tối. Cô hít sâu một hơi, nhận điện thoại: "Alo."
Phó Lễ Hành đang cúi đầu xem văn kiện, "Tối hôm nay tôi không về ăn cơm, phải tham gia một bữa tiệc xã giao."
Đồng Vũ Vụ trở mặt trong một nốt nhạc, thanh âm nói chuyện ngọt như mật đường: "Vậy được rồi, em ở nhà chờ anh trở về."
Mặc dù cô biết mình không nên ôm ý nghĩ như vậy, sao có thể bởi vì chồng không trở lại ăn cơm mà vui vẻ đến muốn hát lên chứ. Nhưng nghĩ tới tối hôm nay có thể được lười biếng, khóe miệng của cô điên cuồng cong lên.
Xem ra đời này cô đừng nghĩ đến chuyện thiết lập hình tượng hiền thê lương mẫu.
Cơm tối của Đồng Vũ Vụ tương đối đơn giản, cô luộc một cái trứng gà và một chén cải bó xôi, trên đĩa còn có quả việt quất và cà chua bi rửa sạch. Cô không thêm chút dầu hay muối nào vào nước luộc cải bó xôi.
Nếu như Phó Lễ Hành đi công tác, việc chi tiêu 1000 tệ trong vòng 1 tuần cũng không khó đối với cô. Cô chỉ cần không ra khỏi cửa là đủ rồi.
Chỉ cần Phó Lễ Hành đồng ý thì cuộc sống của hắn sẽ trở nên phong phú và nhiều màu sắc. Hắn thường có rất nhiều tiệc xã giao, nhưng cái nào không quá quan trọng đều được đẩy đi, bữa tiệc hôm nay hắn tham gia có phần quan trọng hơn. Chờ nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên xong, Phó Lễ Hành có chút mất tập trung, hắn đột nhiên có chút hiếu kỳ, hoặc là nói hắn đang quan tâm tối nay Đồng Vũ Vụ đã ăn cái gì.
Mấy người trong bàn ăn vẫn đang trò chuyện, Phó Lễ Hành lại dứt khoát đứng dậy.
Tất cả mọi người cùng nhau nhìn về phía hắn.
Phó Lễ Hành cầm điện thoại, mặt không đổi sắc nói dối: "Xin lỗi, vợ của tôi gọi."
Sau khi nói xong hắn liền đi ra khỏi phòng riêng, một nhóm mấy người trong phòng hoang mang nhìn nhau. Cũng không biết là ai mở đầu, bọn họ cùng nhau thở dài: "Xem ra tra cương* không phải là độc quyền của vợ nhà tôi."
Bữa tối được tổ chức tại một nhà hàng hải sản nổi tiếng ở Yến kinh, giá cả cao ngất ngưởng, những hải sản ở đây đều được vận chuyển bằng máy bay. Những người có tiền thường hay hẹn nhau đến đây bàn chuyện.
Sau khi ra khỏi phòng khách, Phó Lễ Hành tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, bấm điện thoại di động gọi cho Đồng Vũ Vụ, đầu kia rất nhanh liền bắt máy, "Alo."
Phó Lễ Hành không biết Đồng Vũ Vụ bắt điện thoại với một tâm trạng bối rối, cô rất sợ hắn đột nhiên thay đổi chủ ý không đi dự tiệc nữa mà muốn về nhà ăn cơm.
"Ăn tối chưa?"
Trong ba năm bên nhau, đây có lẽ là lần đầu tiên Phó Lễ Hành gọi điện cho Đồng Vũ Vụ như thế này và hỏi cô đã ăn tối chưa.
Đồng Vũ Vụ cũng sững sờ hồi lâu mới định thần lại, vội vàng đáp: "Em ăn rồi."
"Ăn cái gì?"
Đồng Vũ Vụ đột nhiên phúc chí tâm linh*, cô ý thức được đây là cơ hội tốt trước nay chưa từng có.
Ít nhất Phó Lễ Hành đã bắt đầu quan tâm cô ăn tối hay chưa, ăn cái gì. Mọi người đều biết, nam nữ yêu đương, cho dù là cuồng nhiệt đến đâu vẫn không thể thoát khỏi những chủ đề nhàm chán như "ăn cơm chưa", "đã ngủ chưa". Có lẽ Phó Lễ Hành vẫn chưa biết hoặc là chưa để ý, cô đã dần chiếm giữ một phần tâm trí của hắn.
Trời ơi, tại sao trước kia cô không nhận ra, thay vì làm một người vợ hoàn hảo, không bao giờ mắc sai lầm thì hãy làm một người vợ biết lo lắng cho chồng. Có câu nói, đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu, mà phụ nữ không hành động thì đàn ông không yêu.
Đúng, chính là như vậy. Cô đột nhiên hiểu rõ.
Đồng Vũ Vụ thấp giọng, giọng ra vẻ chột dạ: "Ăn cơm."
Phó Lễ Hành nghe giọng điệu không mấy thích hợp của cô xong thì lông mày của hắn nhíu chặt lại: "Em. . . còn chưa ăn cơm?"
"Trong tủ lạnh không có thức ăn, " Đồng Vũ Vụ nắm chắc thời cơ, "Nhưng mà có trứng gà, em ăn một quả trứng gà. Lúc nãy em còn học được cách luộc trứng lòng đào, để sáng mai em nấu cho anh ăn."
Phó Lễ Hành nhéo nhéo sóng mũi, "Cho nên, buổi tối em chỉ ăn một trái trứng luộc?"
". . . Dạ." Giống như sợ Phó Lễ Hành mất hứng, Đồng Vũ Vụ lại vội vàng bổ sung một câu, "Em đang nghiên cứu thực đơn, còn theo dõi một chủ blog về ẩm thực, em học tập rất chăm chỉ đấy."
Phó Lễ Hành tay phải cầm điện thoại, mắt thì liếc nhìn xuống đồng hồ trên tay trái, "Em muốn ăn cái gì, khoảng một giờ nữa tôi sẽ về." Hắn dừng một chút, lại bổ sung nói, "Tôi đang ở nhà hàng Lan Nghiêu."
Đồng Vũ Vụ đã ăn một bụng đầy rau luộc, nhưng cũng không ảnh hưởng đến phong độ của cô, "Cháo bào ngư hải sản ở Lan Nghiêu là nổi tiếng nhất."
"Ừ, ngoại trừ cháo bào ngư còn muốn ăn gì nữa không?"
"Không có."
Cúp điện thoại xong, Phó Lễ Hành liền ngồi thẳng lên chuẩn bị trở về phòng khách. Lúc hắn đang đi trên hành lang thì lơ đãng nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng trước một phòng khách.
Người nam là Tần Dịch, người nữ trẻ tuổi đưa lưng về phía hắn nên hắn không nhìn rõ là ai.
Tần Dịch nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau. Phó Lễ Hành có thể thấy rõ sự bối rối trên người Tần Dịch, ngay sau đó hắn hoảng hốt đẩy người nữ kia vào phòng khách.