Chương 2

Đồng Vũ Vụ nghĩ Phó Lễ Hành không chỉ là chồng, mà còn là kim chủ của cô.

Khác biệt giữa cô và nữ minh tinh năm đó chính là vẻ bề ngoài của Phó Lễ Hành. Hắn không chỉ vừa có quyền vừa có tiền mà vóc dáng cũng đẹp hơn cả người mẫu, khó trách người khác đều nói cô gả cho ông chồng tốt nhất Yến kinh.

Khi còn đi học, cô đã từng nghe qua danh tiếng của hắn. Khi đó có rất nhiều người coi hắn là công tử Yến kinh, vai rộng eo hẹp, có khí chất, tốt nghiệp đại học danh tiếng. Hắn khi vừa trở về tiếp nhận công ty đã đàm phán thành công dự án đầu tiên, giúp đưa Phó thị lên một đỉnh cao mới. Bất luận là tướng mạo hay khí chất, bối cảnh gia đình hay là năng lực cá nhân, đặt cho hắn danh xưng công tử Yến kinh cũng không hề khoa trương.

Phó gia có quyền thế, Phó Lễ Hành là người đang ở trên đỉnh cao danh vọng, điều quan trọng nhất chính là hắn ra tay hào phóng, về phương diện vật chất hắn luôn để cho cô hưởng thụ mọi thứ tốt nhất.

Hắn đưa cho cô một cái thẻ không giới hạn, tiêu xài theo ý thích của cô. Ngoài ra, hàng năm vào dịp sinh nhật, lễ tình nhân hay Giáng Sinh, hắn luôn tặng cho cô những thứ đắt tiền. Có khi là một chiếc xe sang trọng, có khi là một món trang sức có giá trên trời mà hắn mua từ một cuộc đấu giá nào đó.

Về phần sinh hoạt cá nhân, hắn có bí mật hay tình nhân gì đó bên ngoài hay không thì cô không quản, dù sao đó cũng không phải là chuyện mà cô có thể quản được.

Nhìn Phó Lễ Hành có vẻ nóng vội, cô nhớ lại lần chăn gối trước cách đây cũng cách một tháng rồi. Hôm nay hắn có chút vừa vội vừa mãnh liệt, nhiều lần ép Đồng Vũ Vụ thiếu chút nữa đυ.ng đầu vào giường, nhưng mà . . . cô cũng rất hài lòng.

Lần này Phó Hành Lễ mang về cho cô bộ trang sức bằng kim cương rực rỡ, có mà điên mới chê món quà như thế, cô cười nhẹ với mình.

Có lẽ trước khi kết hôn, cô cái gì cũng không hiểu. Nhưng bây giờ cô là một người phụ nữ đã kết hôn được hai năm, nhìn Phó Lễ Hành vừa gấp vừa vội, cô bấm ngón tay nhẩm tính, một tháng này chắc hắn phải ăn chay hơn phân nửa. Dù sao, Phó Lễ Hành cũng là một người biết tiết chế, thích sạch sẽ nhưng không nghiêm trọng lắm.

Mỗi lần hai người làm xong, mặc kệ trễ thế nào hắn cũng sẽ đi tắm rửa. Hôm nay cũng vậy, rõ ràng trên điện thoại di động đã gần 1 giờ sáng rồi, Đồng Vũ Vụ đang cực kỳ mệt mỏi đến mắt cũng mở không ra, nhưng cô vẫn cảm giác được người bên cạnh rời giường.

Cô mở mắt ra nhìn đèn treo lớn trên trần nhà, có loại cảm giác không chân thật. Mọi bộ phận trên cơ thể cô giống như bị nghiền thành từng mảnh. . . Thật không dễ chịu.

Không biết thế nào cô liền nghĩ tới lời nói ám chỉ nửa tháng trước của mẹ chồng cô, bà Phó.



“Con năm nay 25 tuổi, Lễ Hành cũng đã 31, 32. May là bà nội các con không có ở đây, không cần phải sốt ruột. Năm đó, lúc bà nội các con mất, tiếc nuối lớn nhất chính là không thấy được Lễ Hành lấy vợ sinh con”.

“Vòng tay phỉ thúy năm ngoái ta đưa cho con là của bà nội để lại cho chắt dâu."

“Vũ Vụ, mẹ cũng không có ý gì khác, chỉ là có một số chuyện con cũng nên để ý một chút."

. . .

. . .

Gì vậy chứ, không phải là muốn cô mau chóng sinh con sao. Vũ Vụ đưa mắt nhìn qua chiếc giỏ rác nhỏ xíu bằng mây xinh xắn góc phòng, có đôi áo bảo hộ đã dùng nằm thảm hại. Cô thật sự rất muốn khóc, hắn không hợp tác làm sao có thể có con được.

Phó phu nhân có lẽ không biết chuyện này, nhưng bà biết là không thể thương lượng được với đứa con trai mặt lạnh nhà mình, vậy nên mới tìm quả hồng mềm là cô mà bóp.

Đồng Vũ Vụ nghĩ nếu hiện tại cô mang thai, chẳng phải trên đầu của con trai bà chính là một cái nón xanh non mơn mởn sao.

Đồng Vũ Vụ cũng không thích cảm giác cả người dinh dính, hai chân như nhũn ra cũng ráng chống đỡ lấy rời khỏi giường, sang phòng tắm cách vách.

Cô nhún vai đứng dậy vào phòng tắm, vô tình trượt chân ngã đập lưng vào thành bồn tắm, một cảm giác nhói đau làm cô bật hét to lên, cùng lúc cô như nghe thấy một âm thanh máy móc rõ ràng vang lên trong đầu

“ Hoan nghênh đến với hệ thống tự giải cứu của nữ phụ, tôi chính là nhân viên chăm sóc khách hàng trung thành của cô! Online hai mươi tư giờ một ngày, bảy ngày trong tuần, nếu như có bất kỳ nghi vấn gì, lúc nào cũng có thể tìm tôi.”